Old school Easter eggs.
Vì anh bất chấp yêu em

Vì anh bất chấp yêu em

Tác giả: Sưu Tầm

Vì anh bất chấp yêu em

(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")


Cuộc đời này thật ngắn ngủi đúng không? Vậy thì nhất định anh phải sống cùng người anh yêu!


 


***


Gần hết giờ làm thì tôi nhận được điện thoại của Hùng:


- Anh có thể mặc quần ống lửng tới nhà nấu cơm cho em không?


- Anh có thể đi chân đất tới cũng được nhưng phải mặc quần dài!


- Sao em lại thế?


- Nếu không anh cứ mặc quần lửng và ngồi ở nhà đi.


...


- Này cậu ác vừa thôi chứ, ai làm thế bao giờ, mùa hè nóng nực bắt mặc quần dài chui vào cái hầm nhà cậu rồi nấu cơm thì có mà chết hấp luôn.


- Có ai bắt hắn đâu.


- Ác.


Nhi nhìn tôi vẻ hậm hực thay cho Hùng. Nhưng rút cuộc là vì tôi không thích làm sao bắt tôi thích đây. Nhi thì than ngắn thở dài như thể anh ta là người đàn ông còn lại duy nhất trên đời này còn có thể yêu tôi vậy. Thật mất mặt quá thể.


Tôi thu dọn đống đồ bừa bãi trên bàn làm việc rồi sách túi ra về, mặc kệ Nhi ngồi đó mà lẩm bẩm: bà cô già khốt ta bít!


Vì anh bất chấp yêu em


Nhưng dù sao tôi cũng là đàn bà, mỗi lần có ai đó nhắc tới hai chữ bà cô già là người cứ giật thon thót vậy. Trên đường tan sở về nhà trọ, mải suy nghĩ tôi không biết là đèn đỏ đã báo từ lúc nào, và thế là rầm. Đường gì mà toàn người là người thế không biết! Tôi cáu lên, mặc kệ những người bên cạnh nhìn tôi như sinh vật lạ.


Một đôi dép lê để ngoài cửa, tôi liếc vào bếp một cái rồi nằm vật xuống giường. Hùng áo phông xanh nước biển, quần Jean đứng nhìn tôi. Tôi khẽ nhếch mép cười, trong lòng chợt cảm thấy dịu lại.


Hùng vẻ mặt không vui: - Này người ta tới đây nấu cơm cho em ăn mà em lại có thể cười cái kiểu đó được à?


- Không lẽ em phải nhảy lên ôm hôn anh chắc.


Ít ra, anh chàng cũng toàn nấu những món tôi thích nhưng tôi làm ngơ không nói gì mà chỉ ăn no căng cả bụng. Hùng hậm hực nhìn tôi:


- Người ta nấu cho ăn mà chẳng thấy có câu nào cảm kích gì cả.


Tôi nhìn anh:


- Anh đến đây ăn cơm nhà tôi, dùng mọi thứ nhà tôi, lại còn được ăn được nói hả?


- Em quá ác!


- Thôi anh về đi, tôi đi tắm đây.


Thấy Hùng vẫn ngồi, tôi lạnh lùng: - không lẽ anh định tắm luôn hộ tôi sao?


Hùng thở dài, muốn nói đúng là trẻ trâu, xong anh vẫn nhu mì: - Em đưa anh về nha


Suy nghĩ hai giây, Nhã Băng tôi gật đầu: - Ờ, cũng được.


Tôi lấy xe và đưa Hùng về, vừa đi vừa lẩm bẩm: Có xe thì không đi định bắt vạ tôi hả?


Hùng khẽ cười: - Em cũng thông minh ra rồi đấy! Nhưng sao lại đến bến xe buýt?


- Anh hãy biết tiết kiệm đi. Thay vì tôi tốn mấy chục nghìn tiền xăng thì anh hãy cầm 5000 này và đi một chuyến xe buýt đi, vừa tiết kiệm cho nhà nước, vừa đỡ ô nhiễm môi trường.


Hùng mặt mũi đen sì: - Chẳng thấy ai yêu nước như em!


Anh ngồi trên xe ngoái nhìn lại bóng cô gái khuất dần giữa dòng người đông đúc, lòng cảm thán không thôi: - Cả tháng, cuối tuần nào cũng tới nấu cơm cho ăn mà không động đậy chút nào ư? Phải làm sao với em đây!


Vừa về tới nhà thì gặp ngay con em gái đang ngồi rung đùi ăn dưa hấu, thấy Hùng mặt mũi buồn bã, Ly chả thèm nhìn:


- Món thịt lợn hôm nay lại ế rồi nha! - Rồi cười hề hề.


Hùng làu bàu: Cái mồm thối đáng gét!


Ly nói to: Người ta là hổ, là một con hổ đấy anh biết chưa?


Không biết mẹ Hùng ở đâu chạy ra: Con nói cái gì, con theo đuổi đứa nào tuổi hổ hả? Mẹ nói trước tuổi nào cũng được, trừ tuổi hổ ra nghe chưa? Chuyện này mẹ không đùa đâu đấy!


Ly chen ngang: Mẹ, mẹ nói thế thì còn con gái mẹ thì sao? Gieo nhân nào thì gặp quả đó đấy mẹ không biết à?


Mẹ Ly xuống giọng: Nhà này có một con hổ là đủ lắm rồi!


Hùng thở dài trở về phòng vừa đi vừa nghĩ: Trời đất, đàn bà trên thế giới này thật khó hiểu.


Tắm rửa xong Hùng hí hửng vào face. Chả là Nhi hào phóng cho anh mượn face để nói chuyện với Nhã Băng. Vừa vào đã thấy face nàng sáng choang với dòng stt: Ăn chơi cho đời bớt nhạt! Choáng!


Ngọc Nhi: nàng muốn ăn bao nhiêu muối nữa vậy, định thành cá mắm à?


Nhã Băng: Mày điên à mà gọi tao là nàng? Thích chọc gậy bánh xe hả?


Ngọc Nhi: À không, thấy bất bình thì hỏi thôi. Này, hôm nay anh Hùng nấu cơm cho nàng ăn, nàng thấy thế nào?


Nhã Băng:Cũng tạm!


Ngọc Nhi: Người ta nấu cho mà ăn lại còn... rõ là chẳng có thành ý gì!


Nhã Băng: Tao có thèm cơm đâu mà!


Hùng sáng mắt:Ngọc Nhi: Vậy nàng thèm gì?


Nhã Băng: Mày đừng có gọi tao thế, nghe nổi cả da gà rồi đây này.


Ngọc Nhi: Ờ, thế mày thèm gì?


Nhã Băng: Thèm giai!


Ngọc Nhi: Ặc! Thế anh ta không phải là giai thì là gì?


NHã Băng: Giai gì loại ấy!


Hùng Suýt nữa thì rơi khỏi ghế! Ngọc Nhi: Sao?


Nhã Băng:Con trai gì mà da trắng hơn cả con gái, người ngợm gì mà nặn mãi không ra được tí cơ bắp nào, lại còn nấu cơm ngon hơn cả mẹ tao nữa. Thế hóa ra, tao


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!