XtGem Forum catalog
Vì anh bất chấp yêu em

Vì anh bất chấp yêu em

Tác giả: Sưu Tầm

Vì anh bất chấp yêu em

yêu người gần giống mẹ tao chứ còn gì!


Ngọc Nhi: Nhưng mà tao thấy anh ấy cũng đẹp trai ấy chứ, lại ga lăng nữa, cũng lãng mạn...


Nhã Băng: Ui giời, những thứ ấy không còn là tiêu chuẩn để lựa chọn người yêu từ lâu rùi mày ạ. Mà hôm nay sao mày lạ thế, hôm nay bị dở à?


Ngọc Nhi: Ờ ờ, thôi, tao đi ngủ đây!


Hùng đứng trước gương, gồng tay nắn nắn bắp tay miệng lẩm bẩm: Thế này mà kêu không có cơ bắp à, còn da trắng à, chắc là nàng thấy ghen tỵ chứ gì, còn nấu ăn ngon cái này chẳng nhẽ cũng là có tội sao? Ôi trời, đàn bà thật khó hiểu!


Vì anh bất chấp yêu em


Nhã Băng cười hì hì gọi điện thoại cho Nhi: Này, mày cho lão Hùng mượn face hả?


Nhi há mồm: sao biết?


Nhã bằng cười ranh mãnh: Sao qua nổi mắt bà!


Nhi thở dài: Mày lại hù làm con người ta chạy mất dép hả?


Hehe, có lẽ là như vậy!


Này, mày đuổi gà cũng nên giữ lại lông không thì đến lúc chính mình cũng hối hận đó nha!


Lo cho thân mày ấy.


Ờ thì tao thế nên tao mới phải lo cho mày, không lẽ thành ba cô hết, lại về bảo bố tao với bố mày xây cho cái miếu hai cô.


Ui ui, thôi đừng nhắc tới chi thêm buồn.


Này, mày đi đi không thì mang tiếng cả tao nữa ra suốt ngày nghe con gái tuổi dần, tao hãi lắm rồi, mà mình có làm gì nên tội đâu cơ chứ!


Tội gì chứ, tao chả sợ, ông bà kêu tao nói: ai bảo bố mẹ đẻ con ra tuổi dần, sao bố mẹ không chọn năm nào dễ lấy chồng rồi đẻ con thì có phải tốt không cơ chứ! Lỗi do con à? Thế là ok thôi! Mà kiếm chồng làm gì, lo kiếm tiền mà ăn chơi nhảy múa ấy! Không có giai tao với mày vẫ sống tốt chơ tới giờ đó thôi, nhưng thử không có tiền xem, có sống được nổi một tuần ở cái đất này không?


Ờ ha! Chết liền!


Tắt điện thoại tôi thở dài, đúng là chỉ có mỗi cái điện thoại này là sướng nhất thôi nó có tới 1tỷ đấy, một tỷ cơ đấy. Còn mình thì có đồng nào xào đồng ấy, chả có thời gian mà ôi thiu nữa. Nhưng cái thân tôi cũng sắp ôi thiu mất rồi! Đang vật vã thì máy báo có tin nhắn, là tin nhắn của Ly:


Này, mày hôm nay làm gì con lợn nhà tao thế hả?


Chả làm gì sất!


Thế thảo nào, sao mày không làm gì để tao phải nhìn đống thịt lợn ôi thiu mà ngán tới tận cổ à!


Thịt lợn ấy mày để mà dùng!


Này con kia, thịt lợn nhà tao là thịt lợn nuôi bằng cơm bằng gạo đàng hoàng đấy, không phải bằng cám cò đâu nhá! Mày ngu nó vừa thôi, tao dâng tận mồm mà không ăn thì có ngày hối không kịp nha.


Cái con lợn ngốc nghếch thế mà ai cũng khen là sao nhỉ? Nhưng suy nghĩ lại thì từ khi con lợn đó xuất hiện trong đời Nhã Băng này, ngay lập tức mọi thứ trở nên thay đổi: Nắng thì có ô che, mưa thì có áo mặc, đói thì có người nấu cho ăn, buồn thì có người tới đưa đi chơi, thỉnh thoảng lại có người làm tặng mấy mô hình biệt thự nho nhỏ đáng yêu vì là dân kiến trúc chính hiệu. Có lần Nhã Băng đùa: Anh tặng tôi chi mấy thứ này, tặng thì tặng tôi đồ thật ấy, làm anh chàng tiu nghỉu luôn.Ở giữa thủ đô mà có tòa nhà như vậy có mà đại gia! Ôi, người tốt thì toàn có nghèo thôi! Thế nên mới cô đơn. Chỉ là tôi không muốn đời mình cô đơn mãi thôi. Phải kiếm anh nào thật sung túc chứ nhỉ!


Ô có thể mua mà, áo mưa có thể thôi không quên bằng cách luôn nhét nó trong cốp xe, đói thì chịu khó nấu ăn là xong, buồn thì ta có thể xem phim hài là cười được ngay thôi, còn mấy cái nhà này thì ngắm thôi chứ đâu có thể ở đâu! Hơn nữa thầy bói nói, lấy lợn về thì một trong hai người sẽ chết, không thì suốt đời sống trong nghèo khó... Nhã Bằng ôm ngối bịt tai lại, miệng lẩm bẩm: không thể như thế được, dù gì mình vẫn chưa muốn chết, vẫn muốn được sống sung sướng mà!Ông trời sao lại làm khó mình vậy chứ!


***

Hôm nay lại cuối tuần rồi, sếp vẵn bắt làm việc như thường, ai bảo làm việc tư nhân sếp chẳng là chúa tể sao, bảo chết là phải chết chứ nói gì tới việc đọc thêm mấy cuốn bản thảo, dù hai mắt đã muốn lòi ra chỉ đợi cuối tuần để được thụt vào một tí! Ôi, đời là gì mà chỉ toàn người ép buộc người thế không biết!


Mưa! Hôm nay không có áo mưa? Bỗng dưng có cái gì, hình như thứ đó người ta gọi tên là "hụt hẫng" vừa mới nhảy bổ vào lòng. Mà lại chả có ai nhắc là phải để áo mưa trong cốp xe thì có thánh mới biết nhở. Rõ là tài nha, không hiểu sao cái loại người như Nhã Băng tôi mà lại sống ngon lành tới gần ba mươi năm cơ chứ! Phải ngâm cứu lại mới được!


Về tới nhà ướt như chuột lột, quái, bếp vắng tanh. Mà theo thói quen từ cả tháng nay (ồ, không không, tôi có thể bỏ thói quen sống một mình bao nhiêu năm chỉ trong vòng một tháng trời như thế này được sao?) không đi chợ vào cuối tuần, giờ thì ăn gì đây? Hai vai rũ


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!