
Vẫn sẽ là anh và em
Vẫn sẽ là anh và em
Bãi biển này bình thường không tấp nập nên không được kiểm soát gắt gao, nhưng lại khá rộng và phức tạp, có nhiều lối ra biển, xung quanh có nhiều khu nhà dân, cũng có nhiều ngõ ngách quanh co. Trời đã sầm tối, Hiểu Anh vẫn không ngừng chạy lồng sộc vào từng con ngõ, hỏi thăm từng người dân xung quanh. Anh lại lướt qua con đường này lần thứ 3, sau khi rẽ vào những lối nhỏ chẻ ra từ đó rồi quay trở lại. Anh đã tìm khá kĩ, nhưng vẫn không có chút dấu vết nào, có lẽ là không phải ở đây, do vậy không nên tốn thời gian thêm nữa.
Hiểu Anh định chuyển hướng nhưng "..." – Anh bỗng khựng lại thật nhanh, có vẻ như vừa thấy vật gì đó.
Anh quay trở lại vài bước, cúi người nhạt sợi dây chuyền đang nằm gọn lỏn bên mép đường ở đầu một ngõ nhỏ. Chắc chắn anh dã nhận ra nó khi mới chỉ vừa lướt qua. Sợi dây chuyền ánh bạc, trên mặt đá có chữ "HA's" – chính xác đây là vật mà năm xưa anh đã tặng cho cô.
Hiểu Anh thầm mỉm cười, tâm trạng cũng bớt rối bời. Anh muốn lập tức lao tới, nhưng kịp bình tâm lại, anh biết mình cần phải cẩn trọng, mà trước hết là cần phải nhìn thấy cô.
Đây là một ngõ ngắn, chỉ đứng ở ngoài đã có thể thấy được mái nhà bên trong. Đó là một ngôi nhà lớn bỏ hoang, và giờ hoàn toàn im bặt, khiến ở ngoài đường dường như chẳng hề nảy sinh nghi ngờ gì, anh cũng đã suýt bỏ qua nó. Phía sau đó cũng có đường nối ra biển, nhưng con đường đó cũng quá khó để nhận ra.
Tiến sát tới hang ổ ngầm, mà phải nói là điểm tụ họp tạm thời của lũ người kia, Hiểu Anh đã nhận thấy có ánh đèn mập mờ. Do cả bãi này đều được bao trùm bởi ánh sáng của đèn biển, lại có trăng sáng nên ánh đèn trong đó quả thật không hề bị hắt ra ngoài. Anh đã thấy cô, ngồi lặng lẽ ở một góc. Cô không bị trói, nhưng lại bị canh giữ bởi gần hai chục tên đang nóng ruột trực đào tẩu xung quanh, trong đó có vài tên đại ca có lẽ vừa thoát được khỏi cảnh sát quay về điểm tụ tập. Một gã coi bộ máu mặt lên tiếng:
"- Mẹ kiếp! lũ cảnh sát chó chết! Ông mày sẽ còn trở lại, nhất định sẽ không quên mối thù này."
"- Đúng vậy! Phải trả thù cho đại ca của chúng ta, cho cái cánh tay này của tao nữa, cho cả tổn thất mà bọn chó đó gây ra!" – Một tên khác trợn mắt nói, tay phải đang bo chặt lấy vai trái dính đầy máu.
Bỗng tên kia liếc mắt về phía Hải Linh mà lạnh lùng ra lệnh:
"- Sắp tới rồi. Xử nó đi!"
"- Dạ! Tên đàn em cao kều bên cạnh nghe lệnh, đứng dậy và hằm hằm tiến tới trước cô.
Hiểu Anh sợ hãi trợn tròn mắt, chỉ muốn lao ngay tới Hải Linh nhưng kịp định thần, anh vội rút điện thoại từ trong túi quần, luống cuống gọi báo cho cảnh sát rồi buông tay mặc cho chiếc điện thoại rơi cái bụp xuống đất, cũng buông bỏ mọi thứ, trước mắt của anh bây giờ chỉ có cô.
Tên có dáng người cao cao kia lên sẵn cò súng, lôi Hải Linh đứng dậy và kéo cô theo một lối hướng ra phía bãi cát, chúng định xử lặng lẽ, không cần kinh động đến mấy tên đại ca. Được một đoạn, tên này mới dừng lại. Những tên khác vẫn ngồi ì, thậm chí còn không một chút quan tâm quay lưng lại phía phía đó- có lẽ chúng đã quá quen với những việc như thế này rồi nên chẳng còn phải mảy may gì nữa.
Hải Linh cố gắng giằng giụa ra khỏi hắn, nhưng tên này vẫn thứa sức lôi cô đi rồi đẩy cô ngã dúi xuống đất. Hải Linh chống hai tay xuống đất, rất đau, cô cố đẩy người quay trở lại nhưng rồi chợt rùng mình khi thấy khẩu súng trên tay tên kia chĩa thẳng vào đầu mình. Cô sợ hãi bò dướn người về phía sau, tên đó cũng từng bước lần theo. Lưng cô đã chạm tới một vật cản, là một tảng đá nhỏ, không thể lùi thêm được nữa, cô chỉ đành buông xuôi nhắm nghiền mắt chuẩn bị đón nhận cái chết đau đớn cho chính mình.
"- Xin lỗi nhé!" – Tên đó buông lời lạnh lùng, tay siết chặt khẩu súng, ngón trỏ khẽ từ từ quặp vào.
"Bùuummm..." Tiếng súng đã nổ đến chói tai, nhưng viên đạn kia vẫn ở nguyên đó, chưa hề qua khỏi họng súng của hắn ta.
Hải Linh vội vàng mở mắt, anh đã ở trước mặt cô thật thần kì. Tiếng súng vừa rồi là anh đã bắn vào tay của tên cao kều kia, rồi lao nhanh tới dã cho hắn một cái chuôi súng vào đầu đến ngất xỉu. Anh đỡ lấy Hải Linh vẫn còn đang hỏang sợ: -" Em không
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!