
Vẫn sẽ là anh và em
Vẫn sẽ là anh và em
Tiếp theo..."ha", tên khốn đó chết chắc rồi! Hiểu Anh ra hiệu cho mọi người giảm tốc độ, lấy lại nhịp thở. Anh biết mấy tên đầu bò kia vừa mới chạy vào một ngõ cụt nên chẳng việc gì phải vội cả. Hiểu Anh cứ từ từ tiến về tước ngõ, Trời! rộng như vậy ai lại nghĩ là ngõ cụt chứ, chả trách tên óc heo kia lại lao đầu vào. Ngay cả Hiểu Anh, nếu không phải chỗ này gần nơi ở của Hải Linh, đã vài lần ghé qua thì anh cũng không thể biết được. Mấy gã kia chạy vài bước rồi cũng phải quay dầu thôi! Biết vậy, Hiểu Anh và đồng đội cứ bình tĩnh mà cẩn trọng tiến dần về phía chúng.
Hết đường, mấy tên đó đành bất lực quay lưng lại, đứng khum mình dúm dó, ánh mắt đã mất đi hoàn toàn cái sự hùng hổ khi nãy. Cuối cùng thì cũng biết sợ rồi hả?Gã đại ca trong đống đó có trang bị súng, hắn khẽ đưa tay vào túi áo trong có vẻ định tút súng ra, nhưng rất từ từ.
Một cảnh sát đứng cạnh Hiểu Anh cũng đã chắc chắn khẩu súng trên tay, hướng theo từng cử chỉ của gã, hoàn toàn có thể kiểm soát nếu như tên này giở trò kháng cự.
Gã đại ca dường như cũng hiểu tình thế của mình lúc này, hắn thận trọng làm từng cử chỉ hết sức chậm rãi, chỉ biết cầu trời cho mình lối thoát thân, nhưng có lẽ đã là vô vọng. Hắn đã tính buông xuôi, thậm chí định theo về đồn cảnh sát trước đã rồi tính tiếp, nhưng bất chợt thần hộ mệnh lại hé cửa cho hắn. Hắn ta lao nhanh như chớp vào cửa một quán hàng bên phải đường ngay gần đó. Ánh mắt của những người còn lại cũng lập tức bị kéo theo.
Đúng là chỉ trong chớp mắt, gã đại ca đã tóm được một cô gái làm con tin. Khấu súng nãy giờ vẫn cứ được mân mê trong ngực áo cũng chớp mắt chĩa khô khan vào đầu cô gái đó. Thì ra tên này rất giỏi tính toán. Hắn đã thấy thấp thoáng bóng người trong cửa tiệm nên mới cứ lừ dừ như vậy, chỉ trực đợi thần hộ mệnh của mình tiến đến gần cửa và thừa cơ mắm lấy khe hi vọng thoát thân.
Tên đó lôi con tin của mình ra đường. Súng vẫn ghì mạnh lên đầu cô gái, tay đã định sẵn lên cò. Gã trợn mắt thách thức:
"- Mau để tao đi!"
Phía cảnh sát dừng bước tiến, khẽ lùi lại suy toán – không thể để bị thương người vô tội. Hiểu Anh thì đã lập tức buông thõng tay súng hồi lâu. Ngay từ đầu anh đã nhận ra cô. Tại sao? Tại sao lại là cô? Tại sao cô vẫn cứ luôn bị cuốn vào những chuyện không tưởng thế này?
Giờ anh vẫn đang thẫn thờ nhìn vào cô và gã kia với đầy lo sợ. Đầu óc bỗng dưng rối bời, không thể linh hoạt trước tình huống vốn cần xử trí khéo léo như thế này.
"- Mau thả cô ấy ra!" – Hiểu Anh nâng súng chĩa thảng về tên đó, ánh mắt đầy căm phẫn. Nếu cô có mệnh hệ gì, chắc chắn anh sẽ lao tới mà đập nát đầu của hắn.
"- Mày điên hả?" – Gã đó nhếch mép cười khểnh. Có thứ bảo hộ tốt thế này, sao hắn lại nỡ buông ra chứ. Hắn siết chặt hơn vào cổ cô, gằn giọng ra lệnh: "- Mau tránh ra."
Rồi hắn cứ thế mang theo cô ấy tiến ra khỏi ngõ. Tên này quá manh động, nên để đảm bảo cho cô an toàn, anh lại đành phải cắn chặt môi để hắn lướt qua trước mặt, chỉ biết từng bước tiến theo. Anh thấy rõ sự sợ hãi của cô mà tự đay nghiến cho nỗi bất lực của mình.
Gã kia đẩy cô lên một chiếc taxi, xe nhanh chóng lăn bánh. Một lần nữa, bóng cô lại khuất xa trong cái mơ hồ trước mắt anh. Nhưng lần này, anh sẽ không cam chịu con đường mơ hồ đó, anh sẽ không để cô lại biến mất.
Để đồng đội mình ở lại "thu dọn" lũ đàn em kia, Hiểu Anh một mình đuổi theo dấu tích chiếc xe kia. Anh phải tìm ra cô thật nhanh, vì lũ người kia vốn liều lĩnh lại hung hãn, một khi chúng đã thoát được thì cô sẽ gặp nguy hiểm.
Lần đến một ngã ba đường lớn thì mất hoàn toàn dấu vết. Giờ cũng không thể dựa theo linh cảm của mình. Hiểu Anh vô cùng bối rối, lo sợ, hơn lúc nào hết anh biết mình cần phải bình tĩnh, mhư vậy mới có thể nhanh chóng tìm được cô. Tự trấn an tâm trí mình, Hiểu Anh bắt đầu suy luận, theo đúng bản lĩnh của một cảnh sát cần đi giải cứu con tin quan trọng. Bọn chúng đang có ý định đào tẩu, vậy chắc chắn phải tập trung ở bờ biển để lên tàu trốn đi.
Hiểu Anh lập tức hướng ra đường bờ biển. Được mệnh danh là " đất biển" nên vùng này không ít các bãi biển lớn nhỏ có tàu qua lại. Nhưng với một lũ đang trốn chui trốn lủi trực đào tẩu thì chắc chắn
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!