pacman, rainbows, and roller s
Sợi nắng

Sợi nắng

Tác giả: Sưu Tầm

Sợi nắng

dạng mệt mỏi, nhợt nhạt. Tôi liền đặt tập bệnh án xuống dìu em.


- Tôi kêu bác sĩ kiểm tra cho em nhé.


- Không cần đâu. Ho ra máu là chuyện bình thường mà. Em không muốn làm phiền họ, với cả hôm nay bác sĩ giận lắm.


- Vì em trốn viện?


Em mở đôi mắt tròn xoe nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi liền giải thích.


- Lúc chiều có thấy em bị bà cô bác sĩ kia kéo đi.


- À ...


Em gãi đầu xấu hổ.


- Sao em lại trốn viện? Bác sĩ ở đây không đối xử tốt với em?


- Đâu có. Em có rời khỏi bệnh viện thật, nhưng em chỉ đi một chút rồi về. Nhưng lần nào cô cũng giận như vậy ...


Tôi không hiểu lắm cái cách em nói "đi một chút rồi về" nhưng tôi đã không hỏi lại vì không muốn mình quá tò mò trong ấn tượng đầu của em về tôi.


- Anh tên Minh Quân. Anh có thể làm bạn em không?


Cô bé gật đầu cười thật tươi mặc cho cái vẻ gầy gò xanh sao ấy chiếm lấy thân thể. Vậy là tôi đã làm quen được em rồi. Một thằng con trai đang lớn đã trải qua hai mối tình sinh viên chóng vánh, nhưng lần đầu tiên cái cảm giác bồi hồi kỳ lạ ấy cứ đeo bám lấy tôi từ cái nhìn đầu tiên gặp em.


Một tháng, rồi lại hai tháng trôi qua nhanh chóng. Tôi dường như không thể kéo mình rời khỏi em. Tôi đã tự bỏ ra hàng giờ liền để chất vấn quả tim không bao giờ chịu nghe lời này. Nhưng dường như vô vọng, vì vốn dĩ cứng đầu nên tim vẫn làm theo ý nó, vẫn nghĩ về em không bất kể thời gian. Còn tôi thì chẳng tìm được lời giải thích thích đáng nhất cho mình. Chỉ mỗi khi gặp em, tôi mới được thỏa mãn cái cảm giác khó chịu khi xa em ấy.


Mỗi ngày gặp em trong căn phòng bệnh nặng mùi sát trùng ấy, tôi nhận thấy rõ rệt sự kém sắc của em. Không phải vì em không còn đẹp trong bộ quần áo bệnh nhân, mà vì em đang yếu đi từng ngày với những cơn ho ra máu đến thường xuyên hơn. Cứ sau mỗi lần xạ trị đau đớn là mái tóc dài mà tôi ví đẹp như sợi nắng ấy lại rụng dần, thưa dần. Thỉnh thoảng vài lần ghé vào phòng bệnh, tôi bất gặp thấy em đang loay hoay với chính mình trong chiếc nón len ngồ ngộ. Hỏi thì em nói tập đội dần cho quen. Những lúc như vậy, vừa thương em, vừa trách thượng đế đã cho tôi gặp em. Để cảm xúc trái tim này phải phụ thuộc vào em. Em cười, tôi vui. Em xanh xao nhợt nhạt, tôi buồn. Nước mắt em chảy trong đau đớn vì những lần thử thuốc mới, tim tôi thắt lại. Thân thể em đau nhưng tôi lại có cảm giác như đó chính là cơ thể mình vậy.


Dù mẹ đã xuất viện nhưng tôi vẫn cố gắng sắp xếp việc học của mình thật ổn định để mỗi ngày được vào thăm em. Vì tôi biết, thời gian mà tôi còn được ngắm nhìn sợi nắng của mình chẳng bao lâu nữa.


Hôm ấy như mọi ngày tôi lại vào viện thăm em, lúc đi lên cầu thang, tôi vô tình nhìn thấy em mặc thường phục đeo khẩu trang y tế đi về phía thang máy. Sở dĩ nhận ra vì em đang đội chiếc nón len mà tôi tặng hôm trước. Em lại trốn viện? Vội vàng đuổi theo nhưng cửa thang máy đã đóng lại. Lòng tôi lo lắng không yên, ba chân bốn cẳng chạy xuống năm tầng lầu không kịp thở chỉ với hy vọng đuổi kịp em.


Em ra khỏi cổng bệnh viện, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. Có vẻ là em cũng đã nhận ra tôi đang đuổi theo. Em đến trạm xe buýt, bước lên xe, rồi xe lăn bánh thật nhanh. Còn tôi thì như một gã điên mãi chạy theo chiếc xe buýt đang đưa em đi giữa cái buổi chiều nóng bức. Cuối cùng thì chiếc xe cũng nhìn thấy tôi mà dừng lại. Tôi lên xe, nhìn em ngồi nép mình bên cửa sổ ở hàng ghế cuối mà thở hồng hộc.


- Anh về đi.


Em lí nhí nhìn tôi sợ sệt. Dù có muốn về thì thấy em ngay lúc này tôi cũng không thể nào bỏ mặc em được.


- Em lại trốn viện à?


- Em không có. Chiều em sẽ về. Anh xuống xe đi.


- Sao đi không nói với anh? Anh có thể xin phép bác sĩ và đi với em mà.


- Em không muốn làm phiền anh. Em có thể tự đi được.


- Anh vốn dĩ là muốn được phiền như vậy rồi. Anh ngồi nhé. Đuổi theo nãy giờ mỏi chân lắm.


Em tựa đầu bên cửa sổ, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào một khoảng không vô định. Sợi nắng xuyên qua cửa kiếng nhỏ như đáp nhẹ xuống bờ mi nặng trĩu của em. Nhiều lần đưa tay muốn em tựa vào vai mình nhưng sự thiếu can đảm lại kéo tay tôi trở về. Có vẻ như nơi em muốn đến rất là xa, vì vậy mà tôi lại càng có được thời gian ngồi bên em lâu hơn chút nữa.


Xe dừng lại ở trạm chờ. Em dẫn tôi đi bộ thêm một đoạn. Và rồi chúng tôi vào một nghĩa trang. Dừng lại ở một ngôi mộ, em ngồi xuống. Tôi nhìn lên tấm bia khắc tên "Nguyễn Hạnh San."


- Mẹ. Hôm nay Nhiên đến thăm mẹ nè. Có cả bạn của Nhiên nữa.


Mẹ? Người phụ nữ xinh đẹp trên bia mộ này là mẹ của em?! Thắp nén nhang lên lư hương. Em kể cho tôi nghe về


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!