
Sợi nắng
Sợi nắng
- Có thật cô ấy là cháu ngoại ông không? Vậy ông làm ông ngoại kiểu gì mà cháu mình bệnh không thèm quan tâm. Làm ông kiểu gì mà cháu ra đi cũng không có mặt. Ông nghĩ quẳng cô ấy vào một cái phòng bệnh cao cấp, trả đủ viện phí là cô ấy sẽ khỏi bệnh? Ông nghĩ bây giờ ông có mặt là đã làm tròn trách nhiệm? Cô ấy là cháu gái ông mà. Lẽ ra cô ấy đã trị khỏi bệnh nếu như những ngày đầu có người quan tâm tới bệnh tình cô ấy. Lẽ ra cô ấy đã sống lâu hơn nếu như không phải vài ngày lại trốn viện đến nghĩa trang thăm mẹ. Ông có biết cô ấy bệnh gì không? Là ung thư phổi, là ung thư phổi chứ không phải viêm phổi. Ông có chứng kiến cô ấy ho ra máu đau đớn như thế nào không? Ông có biết cô ấy luôn nhớ, luôn nhắc đến ông như thế nào không? Hả? Trả lời tôi đi chứ.
Tôi đau đớn gào thét. Sự oán hận dồn dập của tôi như khơi dậy nỗi đau của ông ấy. Ông ôm lấy bia mộ kêu gào. Tôi biết, ông ấy cũng có nỗi khổ của riêng mình. Nhìn hình ảnh của ông lúc này, tôi vừa thấy thương, vừa hận ông đã quá vô tâm với em. Ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, con gái mất, cháu ngoại mất. Rồi con đường phía trước của ông sẽ ra sao...
- Nhiên ơi. Ngoại lại về trễ rồi con ơi. Ngoại chỉ biết rằng làm việc cật lực để mong có thể bù đắp được cho con những vất vả mà con đã chịu đựng trước đây, chỉ mong cho con một cuộc sống sung túc, ngoại không biết rằng ngoại đã quá vô tâm với con. Nhiên ơi, ngoại có lỗi với con, với mẹ con con Nhiên ơi.
Có lẽ nhờ nước mắt thượng đế hòa lẫn nên tôi không thể cảm nhận được nước mắt của mình mặn và đắng như thế nào nữa. Sâu thẳm trong đôi mắt vô hồn tuyệt vọng, tôi cười trong sự mặn chát của nước mưa. Con người ... sao buồn cười quá. Có tiền là mua được tình thương? Có tiền có thể bù đắp được sự mất mát? Có tiền là mua được sức khỏe? Nếu vậy chẳng phải sợi nắng của tôi đã được cứu sao?!
Em từng nói vì tôi thích vẻ đẹp của nắng nên nếu một ngày em ra đi, dù thân xác em trả lại cho thượng đế nhưng linh hồn em sẽ hòa cùng sợi nắng. Để được biết rằng mỗi ngày em vẫn đang bên tôi trên mọi con đường. Đúng vậy. Dù cái cảm giác lần đầu tiên gặp em tôi không thể tìm lại được nhưng tôi vẫn có thể ngắm nhìn em mỗi ngày...
...
Sau cơn mưa, trời lại hừng tỉnh đưa nắng ấm trở về. Trong cái màu nắng vô hình đó, có một người con gái với mái tóc dài lẩn trong màu nắng lung linh đang nhìn tôi mỉm cười ... "Em sẽ đợi anh ... nơi thiên đường."
Angel Lyly Trúc
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!