
Níu giữ những sắc màu bay đi
Níu giữ những sắc màu bay đi
Rồi Thư đột nhiên bật cười, tiếng cười hòa vào tiếng nấc. Cô đưa tay lên gãi những vệt dài trên má do nước mắt qua đi để lại.
Lòng My rối bời, chỉ biết quay đi chỗ khác. Cô hít mạnh một hơi, rồi nhắm chặt mắt trong chốc lát. Làm như vậy, có thể nước sẽ không chảy xuống.
- Mày là người bình thường, không phải thánh nữ, đừng giày vò bản thân mãi thế. Chẳng ai cấm cũng như phán xét được mày vì trong chốc lát đã ghen tị với hạnh phúc của cái Vy cả, miễn là mọi thứ đều nằm trong giới hạn của nó. Ganh ghét ư? Đó dẫu chăng cũng chỉ là biểu hiện cho quyền mưu cầu hạnh phúc cá nhân của riêng mỗi người thôi. Ngộ nhận ư? Đó cũng chỉ là một cách mày đặt cược niềm tin thôi. Miễn là mày không hành động ngu xuẩn, còn mọi chuyện đều có cách an bài của riêng nó rồi.
Thư lặng im. Đoạn, cô phá lên cười, đấm nhẹ vào lưng My.
- Nếu không cố với tới, làm sao biết được khoảng cách là bao xa. Nếu không cố chạm tới, làm sao biết được mình đang lơ lửng nơi đâu. Mày cũng đâu có sung sướng hơn tao. Nếu muốn sống mà không bị dày vò, mày nên làm chuyện này càng sớm càng tốt...
Thư khịt mũi, dựa đầu vào vai My. Trong lòng My khẽ nhói lên một tiếng, đôi mắt cô theo thói quen, ngước lên ngóng vọng qua ô cửa kính còn đang vương vấn sương đêm.
My nhìn quả bóng màu xanh mắc kẹt trên dây điện, rồi quay lại tới bạn mình, kẻ trông có vẻ đang ngắc ngoải vì rượu, nói năng không đi theo trật tự logic nhưng thực ra lại khá tỉnh táo.
- Chuyện gì?
- Gỡ quả bóng ấy xuống. Nó đang dần thoát khí rồi.
3.
Đêm nay em không ngủ được.
Cái Thư say lắm anh ạ.
Lần đầu tiên, em thấy nó vừa khóc, vừa cười, vừa nói những lời trẻ con, vừa buông ra những lời triết lí. Nó vẫn luôn là đứa cứng rắn và quyết đoán, nhưng trong chuyện tình cảm, nó chỉ như con búp bê bột gạo thôi, cái mà chúng mình vẫn cùng nhau làm ngày xưa ý anh, đấm phát là biến dạng, ha ha.
Chúng em có thể ganh đua nhau trong mọi việc, nhưng trong tình yêu, cả em và Thư đều có chung một điểm xuất phát, chẳng ai cao, cũng chẳng ai thấp. Nó thầm yêu Nam, nhưng nó dốt quá, không chịu bày tỏ tình cảm sớm, để lão ấy đi yêu người khác. Giờ nó vật vờ như hồn ma vậy, đi không thấy tiếng, thở không thấy hơi.
...
Vũ này, anh có biết, quả bóng em tặng cho anh vào ngày anh thất tình có ý nghĩa gì không?
Mười lăm năm trước, có người đã tặng cho em một quả bóng bay và nói với em rằng, "đừng khóc, đừng khóc, vẫn còn có anh thương My cơ mà, anh sẽ bảo vệ My, sẽ không để đứa nào chế giễu My là đứa không cha nữa".
Anh biết không, người ấy là tuổi thơ của em, là niềm vui của em, là hạnh phúc của em, là quãng trưởng thành của em. Anh biết không, người ấy dịu dàng đến vậy, ấm áp đến vậy, một kẻ yếu đuối như em làm sao có thể không thích người ấy chứ.
Em vẫn luôn tin rằng, quả bóng bay người ấy tặng em năm đó, thực sự chứa đựng những yêu thương, những quan tâm của người ấy tới em.Thế là em đã đơn phương yêu người ấy mười năm rồi.
Vào năm người ấy thất tình lần thứ nhất, em tặng người ấy một quả bóng bay. Người ấy gạt đi, nói rằng, người ấy không phải trẻ con, tặng một quả bóng có phải là quá ấu trĩ và vô nghĩa không. Quả bóng chưa chạm tay người ấy, và tình cảm của em cũng chưa với tới tim người ấy. Người ấy bỏ đi, em đứng đó một mình, bần thần, lạc lõng. Rồi em buông tay, quả bóng bay lên trời, mất hút giữa những tầng mây.
Vào năm người ấy thất tình lần thứ hai, em tặng người ấy một quả bóng bay. Người ấy nhìn em, lặng thinh. Cho đến khi cánh tay em đã dần cảm giác thấy sự trơ trọi khi cứ mãi hướng về phía trước, thì cuối cùng, người ấy cũng vươn tay ra, nhận lấy quả bóng.
Thế rồi, người ấy thả lỏng sợi dây, và quả bóng lại một lần nữa bay lên trời.
Em đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Ngay cả khi nhìn thấy quả bóng mắc kẹt giữa đám dây điện đối diện quán cà phê, em vẫn không khỏi bồi hồi và băn khoăn về tình cảm của mình.
Ban đầu em nghĩ, có thể đây là một tín hiệu tốt.
Nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày... trôi qua...
Em để mặc quả bóng như vậy, ngày nào cũng ngước lên nhìn, và tiếp tục đếm thêm một ngày, hai ngày, ba ngày...
Nhưng anh biết không?
Quả bóng bắt đầu mất khí, vì nó không thể lơ lửng mãi trên trời được. Nó đang yếu dần, lụi tàn dần. Ngày hôm qua, em đã nhờ người gỡ quả bóng ra khỏi đám dây điện. Em không thể để nó lủng lẳng, phất phơ mãi như thế được, vì đến cả làm một vật trang trí, nó cũng chẳng thể, thì
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!