Mối tình đầu không phải chỉ là đau!

Mối tình đầu không phải chỉ là đau!

Tác giả: Sưu Tầm

Mối tình đầu không phải chỉ là đau!

Đi ăn cùng với phòng của Phong mọi người đều nói cười vui vẻ. Nhìn Phong cũng rất hạnh phúc, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Mọi người cùng chúc cho tất cả có một kỳ thi đạt kết quả cao.


Sau khi kết thúc năm học đầu tiên mọi cố gắng của Quỳnh đã đạt được, một kết quả tổng kết cao nhất lớp cũng khiến Quỳnh thấy hài lòng. Buổi tổng kết và trao tặng danh hiệu cho sinh viên giỏi cho toàn khóa được xướng tên cô đã rất vui, và tất nhiên không thể thiếu Phong được. Đứng trên sân khấu rất hãnh diện nhận giấy khen từ nhà trường lòng Quỳnh vui lắm, cô thầm cảm ơn Phong nếu không có anh giúp đỡ trong những lúc gia đình khó khăn nhất có lẽ cô đã không thể cố gắng học tốt được.


Kết thúc phần trao thưởng là đến các tiết mục văn nghệ, tất nhiên như mọi khi ai cũng mong chờ đến phần biễu diễn của Phong và lần này Quỳnh cũng vậy. Khi Phong bước ra sân khấu lúc nào anh cũng tự tin, nhưng hôm nay Quỳnh thấy nét mặt đỡ kiêu căng hơn thì phải. Giọng nói của Phong nhẹ nhàng ấm áp:


- Bài hát này tôi xin gửi tặng tất cả các bạn và đặc biệt gửi tặng đến một người...


Lời nói bỏ dỡ của Phong đã khiến cả khán phòng rộn lên không biết người đó là ai? Phong vừa đàn vừa hát, ánh mắt anh nhìn cô rất ấm áp, anh khẽ mỉm cười, lần đầu tiên cô thấy anh cười trên sân khấu khi biểu diễn như vậy. "Tình cờ anh gặp em nơi vườn hoa đêm trăng rằm, trộm nhìn em thật lâu anh ngẩn ngơ em biết chăng. Người như đóa hoa hồng em cười như những nụ hồng, đã làm cho lòng anh kể từ đây biết nhớ mong..." Bài hát của anh nhẹ nhàng ấm áp, đi vào lòng cô rõ ràng từng câu, từng chữ đến bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ.


Và tình yêu của cô và anh cứ đến nhẹ nhàng như vậy, cho đến bây giờ Quỳnh cũng không biết cô đã yêu anh từ bao giờ. Càng ở bên anh cô càng thấy con người anh không tệ như cô nghĩ. Phong biết rất nhiều thứ đến Quỳnh cũng phải ngạc nhiên, còn cô thì cái gì cũng không biết, chính anh cũng dạy cho cô nhiều điều trong cuộc sống và thường xuyên nói cô "sao mà ngu ngơ thế, cái gì cũng không biết". Những năm tháng cứ qua đi với một tình yêu nhẹ nhàng, đẹp đẽ như vậy. Lúc nào cô cũng nghe bạn bè than thở về tình yêu đầu đau lắm, không có kết quả, thế nào rồi cũng chia tay. Cô chỉ cười khi nghĩ đến mình cô cũng là tình yêu đầu nhưng chỉ thấy hạnh phúc, hơi điên khùng một tý thôi.


Bốn năm đại học trôi qua vơi thành tích học tập xuất sắc toàn khóa Quỳnh được giữ lại trường như mong ước của cô. Linh cũng xin được một công việc tốt gần đó nên hai người lại thuê phòng trọ và ở cùng với nhau. Còn Phong thành tích của anh không thua cô nhưng anh lại chọn con đường khác. Anh đã tính đến chuyện đi du học ba năm nên anh có hỏi Quỳnh:


- Nếu anh đi Quỳnh có chờ anh không?


- Thôi nha, đi sang đó thì đi luôn chứ, chờ sao được. Nghe Quỳnh nói vậy thôi nhưng anh hiểu trong lòng Quỳnh đang nghĩ gì.


- Vậy là không cho anh đi à?


- Ý Quỳnh không phải vậy.


Quỳnh là người thật thà nên ít khi cô hiểu được câu nói của Phong là đùa hay thật, nên phản ứng lại ngay. Phong nhìn cô cười:


- Sao trên đời có người ngu ngơ vậy mà vẫn học được chứ.


Quỳnh lườm anh một cái rồi quay ngoắt đi không nói gì, cô biết lý lẽ cô không thắng được nên đành tỏ thái độ vậy. Cuối cùng Phong quyết định đi, anh tính đi ba năm thôi, kể ra cũng sẽ nhanh lắm.


Phong đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho chuyến đi của mình, tuần tới anh sẽ lên đường, anh đã chào tạm biệt bạn bè người thân. Anh đã hứa với Quỳnh thứ 7 tuần này sẽ đi chơi một ngày vui vẻ trước khi anh đi.


Tối thứ sáu hôm đó Quỳnh đang rất hào hứng ngồi nói chuyện với Linh rủ ngày mai kêu người yêu Linh cùng đi chơi luôn, thì nghe chuông điện thoại rung, Quỳnh bắt máy, đầu dây kia giọng một người con trai:


- Em à, thằng Phong nó gặp tai nạn giờ đang ở bệnh viện thành phố em vào ngay nhé!


Quỳnh sững người khi nghe tin đó, cô và Linh nhanh chóng gọi taxi tới bệnh viện. Phong đang nằm trong phòng cấp cứu, rất nhiều người nhà và bạn bè của anh đều đang đứng chờ ở đó.


- Phong sao rồi, tình hình của anh ấy ra sao?


Quỳnh gào lên khi bản thân của cô cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Bạn bè của Phong và Linh phải đỡ cô ngồi xuống. Kiên bạn thân của Phong an ủi Quỳnh:


- Các bác sỹ đang cấp cứu em cứ yên tâm đi, chắc không sao đâu.


Vừa lúc các bác sỹ đi ra:


- Tình hình của cậu ấy không còn nguy hiểm nữa nhưng mà để biết lúc nào cậu ấy tỉnh lại thì hơi khó, cũng có thể không tỉnh lại được mà phải sống cuộc đời như vậy. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần trước cho những tình huống xấu nhất.


Mẹ của Phong cũng gục xuống khi nghe bác sỹ nói như vậy. Chắc bà đang rất hối hận vì lo mải mê việc kinh doanh mà không


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!