
Lời chưa nói
Lời chưa nói
- Quân Triệt, tôi thích Bảo Khương.
Quân Triệt im lặng một lúc lâu rồi nói:
- Tôi biết từ lâu rồi, chỉ chờ bà thú tội thôi, bà đang ghen với Quyển Hân đúng không?
Đôi mắt đẫm lệ tôi nhìn Quân Triệt gật đầu.
- Nếu thích thì cứ nhích sợ gì chứ.
- Không được, tôi muốn Bảo Khương phải là người chủ động.
Quân Triệt đứng dậy, quay người rời đi:
- Nếu vậy thì bà cứ chờ đợi trong vô vọng đi.
Quân Triệt bước từ từ vào màn đêm. Tôi chưa bao giờ thấy bóng lưng cô độc của cậu ấy như lúc này. Xung quanh Quân Triệt toát ra một thứ ánh sáng mờ ảo, dường như Quân Triệt cũng đang có tâm sự nhưng sao cậu ấy không nói với tôi?
Không biết từ dạo nào, tôi bắt đầu ghét những giờ học anh văn, tôi ghét thấy hình ảnh Quyển Hân và Bảo Khương bên nhau tình tứ.
- Bảo Khương làm gì mà ngồi gần Quyển Hân đến thế, không sợ Trúc Bình ghen à?
- Ai nói tôi ghen.
Tôi chu môi lên cố ngụy biện cho sự thật là tôi đang "ghen". Quân Triệt cạnh bên chen vào:
- Đúng rồi, Trúc Bình đâu có ghen, Trúc Bình đâu có thích Bảo Khương. Trúc Bình nói Bảo Khương thích Trúc Bình mà Trúc Bình không thích. Bảo Khương chỉ yêu đơn phương mà thôi.
Tôi giật thót mình khi nghe những lời nói đó. Tôi không kịp bụm miệng Quân Triệt lại. Tôi đánh vào người Quân Triệt:
- Tôi không có nói thế.
Quân Triệt không chịu thua:
- Bà nói như vậy với tôi rõ ràng.
Tôi tức giận hét lên:
- Đủ rồi.
Sau đó, xách cặp bay ra khỏi lớp, "tại sao Quân Triệt lại nói những lời như thế trước mặt Bảo Khương nhưng sao Bảo Khương không có chút phản ứng gì? Tại sao Bảo Khương lại không phản ứng gì? Bảo Khương mình xin lỗi, thật tình mình không muốn cậu bẽ mặt trong lớp như thế". Ai có thể nói cho tôi biết, có cây bút nào có thể vẽ nên một đôi mắt không biết rơi lệ. Tiếc là ánh bình minh không thấu hiểu nổi bi thương, khiến chúng tôi đi về hai ngã. Càng sợ Bảo Khương bị tổn thương tôi càng giận Quân Triệt. Hôm sau, tôi không thấy Bảo Khương đến lớp, mấy ngày kế tiếp vẫn không thấy cậu ấy đến lớp anh văn. Cậu ấy đổi sim điện thoại, xóa facebook dường như cậu ấy muốn trốn tránh tôi.
Nửa tháng sau!
Quyển Hân hẹn tôi ra nói chuyện. Ngồi trong quán trà sữa ngày nào tôi và Bảo Khương thường lui tới để chờ Quyển Hân, bao hình ảnh Bảo Khương lại hiện về trong tôi. Tại nới đây, tôi và Bảo Khương đã từng nhâm nhi trà sữa và ngồi đánh cờ vua. Tôi từng giành huy chương đồng cờ vua cấp tỉnh thì làm sao Bảo Khương có thể thắng tôi được. Tôi luôn tự đắc trước mặt cậu ấy về mảng thành tích đó. Những buổi tối chủ nhật tôi và cậu ấy lại đến đây học anh văn, không biết cậu ấy đã cốc đầu tôi bao nhiêu cái mỗi khi tôi phát âm sai....
- Này, Trúc Bình cậu ngồi cười gì một mình thế?
Quyển Hân đã đến, cô ấy lôi tôi ra khỏi những hồi ức tốt đẹp khi xưa:
- À,... Bà hẹn tôi ra đây có gì không?
- Chuyện của Bảo Khương.
Nhắc tới Bảo Khương tôi không thể bình tĩnh cho được:
- Bảo Khương thế nào? Cậu ấy làm gì mà không đi học hai tuần nay?
- Bà làm gì sốt sắng cả lên thế?
- Tại vì...vì.... Bảo Khương là bạn thân của tôi.
- Có thật là bà không có chút tình cảm nào với Bảo Khương không?
Tôi có nên thú nhận với Quyển Hân, thừa nhận với cô ấy thì được gì. Nghĩ vậy tôi bèn lắc đầu. Quyển Hân buồn bả nói tiếp:
- Mỗi khi tôi và Bảo Khương đi chơi với nhau cậu ấy cứ nhắc tới bà mãi. Những lần như thế, tôi bắt gặp niềm vui ẩn chứa trong đôi mắt ấy và rồi tôi nhận ra người Bảo Khương thích là bà chứ không phải tôi.
Nghe đến đây, trong lòng tôi bỗng dậy sóng, "Bảo Khương... Bảo Khương... Có thật thế không? Tôi muốn nghe từ chính miệng ông nói.. Nhưng vì sao ông không một lần nói ra...."
- Chiều nay, thằng bạn phổ thông của tôi học chung lớp với Bảo Khương nói cho tôi biết, Bảo Khương đã qua Nhật rồi.
Ly nước trên tay tôi rơi xuống đất cái "bộp" nước văng tung tóe. Tôi lặng người.
- Trúc Bình.. Trúc Bình.. Bà bị gì thế?
- Qua Nhật.. Tại sao Bảo Khương lại qua Nhật? Khi nào cậu ấy quay về?
- Cậu ấy đi du học, chắc bốn năm nữa. Mình nghe nói, gia đình cậu ấy đã muốn đưa cậu ấy qua Nhật từ lâu nhưng cậu ấy không chịu vậy mà không hiểu sao cậu ấy lại đồng ý và đi nhanh như vậy, không một lời từ giã.
"Không thể nào, Bảo Khương không thể ra đi như vậy, mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu ấy..."
Quyển Hân lắc mạnh tay tôi:
- Trúc Bình, bà đang khóc đó ư.. Tôi biết bà cũng yêu Bảo Khương đúng không? Hai người thật là, yêu nhau tại sao không nói ra mà để trong lòng, giờ phải hối hận.
- Quyển Hân tôi rất nhớ Bảo Khương, làm thế nào để liên lạc với cậu ấy đây?
Tôi như tấm vải lụa nhẹ nhàng tựa vào đôi vai mềm mại của Quyển Hân, khóc thút thít. Quyến Hân vuốt tóc tôi:
- Đừng buồn,
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!