
Lời chưa nói
Lời chưa nói
(Admin - "Chuyện đời sinh viên")
Đông qua xuân tới, duyên phận nào có ai ngờ. Nếu vận mệnh đã ban cho chúng ta được gặp nhau thì vì sao chúng ta lại không đến được với nhau?
Mặc cho thời gian có tan biến ta vẫn muốn hổi tưởng lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi bên người. Ký ức ấy chính là tình yêu ta luôn gìn giữ, dù cuộc đời này có thành nơi lá rụng, hoa úa tàn, hình ảnh người mãi trong trái tim ta. Không cầu đời đời kiếp kiếp mãi bên người chỉ mong được nắm tay người như ngày xưa. Ta và người gặp nhau mơ hồ như sương và lướt qua nhau cũng nhanh như làn gió.
***
Ba năm trước!
Ồ, có thật tôi đã là sinh viên rồi không? Không thể tin được, có khi nào đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ dịu dàng và ngọt ngào? Ồ không, nó không phải là một giấc mơ, tôi đã ở đây, đúng... tôi đang ở trong một phòng học thật lớn. Không phải, đây là giảng đường, giảng đường đại học, niềm mơ ước của biết bao học sinh. Xung quanh tôi có biết bao người nhưng họ đều xa lạ, họ đang nói chuyện rất vui vẻ, tôi muốn đến đó, nhưng tôi không thể vì...........tôi là một chú thỏ con nhút nhát. Tôi bỗng cảm thấy lạc lõng, cô đơn và cực kỳ ngột ngạt. Ai đó làm ơn cứu tôi thoạt khỏi bầu không khí đáng sợ này đi!
- Bạn tên gì? Mình có thể ngồi đây được không?
Ôi, còn gì hạnh phúc hơn khi vào lúc này có người vớt tôi lên giữa dòng sông lạnh lẽo. Tôi thầm cảm ơn " bạn thật là vị cứu tinh mà ông trời bạn xuống cho mình".
- Đương nhiên là được rồi. Mình tên Trúc Bình. Còn bạn?
Cậu bạn mỉm cười:
- Mình tên Quân Triệt.
Quân Triệt có vóc dang thanh mảnh, cao cao, cử chỉ nhẹ nhàng, tướng đi dịu dàng cứ y như con gái vậy. Nhưng đừng hiểu lầm.....đôi lúc cậu ấy cũng rất nam tính!
Tôi và Quân Triệt quen nhau như thế và qua những buổi trà sữa, lân la quán cốc ven đường, cùng nhau đạp xe dạo quanh trường hay những buổi tối rãnh rỗi hai đứa trốn trong nhà sách thả hồn vào những trang tiểu thuyết lãng mạn... Cứ thế ngày qua ngày tình bạn của chúng tôi lớn dần lên, sau vài tháng chúng tôi đã trở thành bạn thân. Người ta nói rằng, đại học rất khó tìm được tri kỉ. Quân Triệt đến bên tôi như một món quà vô giá mà ông trời ban tặng. Ở bên cạnh cậu ấy tôi cảm thấy rất thoải mái, tôi có thể vô tư nói bất cứ điều gì tôi thích, tôi có thể bày tỏ nổi buồn hay niềm vui, dù có đôi khi cậu ấy không hiểu tôi đang nói gì nhưng cậu ấy vẫn lắng nghe, chỉ vậy thôi tôi cũng cảm thấy được an ủi. Tôi và Quân Triệt làm gì, đi đâu cũng có đôi, đến cả việc đăng ký học chung lớp anh văn vào buổi tối cũng vậy.
Có Quân Triệt bên cạnh, tôi không sợ trời, không sợ đất, đương nhiên cậu bạn ngồi trước tôi một bàn cũng chẳng làm tôi do dự mà bắt chuyện:
- Bạn gì đó cho mình mượn cây viết được không?
Đến tận ba năm sau, tôi vẫn không hiểu vì sao khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng kia tôi lại xao động. Ánh mắt nhu tình ẩn đằng sau cặp kính cận đó chứa đựng cả bầu trời xanh. Nụ cười của cậu ta tựa như làn gió đẩy tâm hồn tôi trôi xa. Phải chăng đây chính là định mệnh? Qua vài lần trò chuyện, tôi biết được kha khá thông tin về người ta. Người ta tên Bảo Khương, học xây dựng năm nhất lớn hơn tôi một tuổi nhưng học cùng khóa với tôi vì Bảo Khương trượt một năm đại học. Cậu ta ở trong một căn biệt thư trong lòng thành phố có ngôi trường chúng tôi đang theo học. Bảo Khương rất ít nói lại lạnh lùng vô đối, có lẽ vì điều đó đã thách thức tôi bước đến phá vỡ tảng băng to lớn này. Những nổ lực lúc đầu của tôi cuối cùng cũng có tác dụng, Bảo Khương dần dần đã chủ động nói chuyện với tôi, đùa giỡn với tôi lại còn hay phá tôi, chọc tôi trong những giờ nghĩ giải lao. Những ngày học anh văn không còn nhạt nhẻo nữa vì tôi đã có Bảo Khương.
Trong lớp anh văn có rất nhiều cô gái quyến rũ, đôi lúc tôi lại mặc cảm thấy mình giống vịt con xấu xí trong bầy thiên nga xinh đẹp. Tôi hỏi Quân Triệt tôi có đẹp không? Câu trả lời tôi thường nghe nhất là : "thôi đi thếm, cho con xin". Những lúc ấy tôi tức tối vểnh môi lên và nói: "Tuy tôi không đẹp nhưng tôi cũng dễ thương lắm chứ!". Tôi tự nhận biết khuyết điểm mình là gì và ưu điểm mình nằm ở đâu chính vì thế tôi bỗng biến thành một ngôi sao sáng trong lớp học toàn mỹ nhân, mọi người đều biết tên tôi, đều biết mặt tôi, có như thế tôi mới không mặc cảm tự ti cho thân hình nhỏ nhắn của mình. Còn về Bảo Khương tuy ở giữa một rừng hoa nhưng cậu ấy chỉ để mắt đến tôi, chỉ trò chuyện với tôi, dần dần tôi tự cho rằng Bảo Khương là lãnh thổ, chủ quyền bất khả xâm phạm của tôi. Không một cô gái nào có thể đến gần cậu ấy hay phá vỡ tan băng lạnh lùng bao trùm lấy cậu ấy
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!