
Không bao giờ yêu người kém tuổi
Không bao giờ yêu người kém tuổi
Tôi có "Một thời oanh liệt" đi thi học sinh giỏi sử, thế mà lâu lâu không dùng đến là y như rằng hổng nặng kiến thức. Thế mà Ếch lại nhớ, nhớ chi tiết từng sự kiện, con số...Thật là đáng ghen tỵ và...đáng ghét. Thế thì tôi cũng chẳng cần lo trống hay hổng kiến thức nữa bởi tôi đã có cuốn "từ điển sống" là Ếch rồi mà. Cứ bí là mở ra để tra lại thôi. Ếch mà biết điều này chắc tôi ăn hàng ngàn cái cốc đầu mất.
Lâu dần, tôi thấy cái mắt Ếch cũng chẳng đáng ghét như ngày nào. Cả tôi và Ếch đều biết chuyện gán ghép của lũ bạn cùng phòng. Chúng tôi cứ vậy, không tỏ ra yêu hay ghét nhau. Nhóm chúng tôi hay đi chơi cùng nhau. Và đương nhiên lũ bạn cũng hay tạo điều kiện...bỏ lại chúng tôi để tạo điều kiện cho 2 đứa tôi đi riêng với nhau. Đi cùng nhau, Ếch chỉ im lặng, còn tôi thì vẫn cứ luyên thuyên những chuyện trên trời dưới biển.
Tôi thích lang thang những con phố, thích hít hà hương hoa sữa, thích ngắm nhìn dòng người qua lại, hay đơn giản ngắm nhìn những cụ ông, cụ bà thong dong đi dạo cùng nhau ở công viên...Và ước sau này mình bằng tầm tuổi các cụ, sẽ nắm tay nhau sóng đôi như thế. Tôi mỉm cười nhìn viễn cảnh tương lai và trở về với hiện tại, tôi đang chờ đợi 1 bàn tay ấm nóng nắm chặt lấy tay mình...
- Tình hình đến đâu rồi?
- Đã cầm tay chưa? Hôn chưa?
2 đôi mắt cộng với hai bộ kính dầy cộp của Thoan và Hạnh xét hỏi tôi.
- Đến đâu là đến đâu? Đang ở nhà đây chứ đi đâu mà đến đâu. Vớ va vớ vỉn. Mà Ếch là con nít, chấp làm gì. Chị đây không yêu người kém tuổi nhé 2 em. Đọc lại điều thứ nhất trong tôn chỉ của chị đê.
Hai cái bản mặt ấy lại méo xệch. Thoan lắc đầu chán nản:
- Thức ăn các chị mua sẵn rồi. Chế biến thế nào là của cô. Thế mà...
Hạnh ngao ngán hơn:
- Công toi. Đúng là đồ bà già. Ngồi đấy mà chờ người tử tế đến rước đi...
- Cơ mà tên Ếch nhà nó sao mà nhát thế nhỉ?
- Hay là Ếch nhà nó bị pê đê?
Tôi trả lời:
- Ờ, khéo thế đấy. Ngồi với gái xinh, đi với gái xinh mà chẳng biết làm gì...Đúng là con nít.
"Xùy"- 2 cái miệng của Thoan và Hạnh lại xổ ra.
Phải nói, tôi không ghét Ếch nữa.
Chúng tôi nói chuyện cùng nhau, nhắn tin cho nhau mỗi ngày. Nó như một thói quen. Chỉ thấy tôi than thở buồn phiền mà rất chẳng mấy khi thấy Ếch tâm sự. Có lần tôi hỏi:
- Sao Ếch ít nói vậy?
- Tôi thích để Thảo tự nhiên. Thích được nghe Thảo nói. Và thích ngắm Thảo cười...
Tôi đỏ mặt, xua tay:
- Thôi đi, tại không thấy Ếch nói gì nên Thảo mới ba hoa cho vui ấy mà. Ếch cứ nói đi. Đôi khi nói ra những điều mình suy nghĩ cuộc sống nó sẽ nhẹ nhàng hơn đó.
- Ừ...Tôi cũng ước được nói những điều mình suy nghĩ.
- Thế thì ai cấm Ếch.
- Ừ...Là tự bản thân tôi cấm thôi. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ chia sẻ với Thảo.
- Ừ...Tôi chờ ngày đó.
Ngày nhỏ, Ếch đã phải chứng kiến cảnh bố đưa người đàn bà lạ về nhà. Bố bắt mẹ phục dịch cho người đàn bà ấy. Sau lần đó, bố viết đơn đòi ly hôn với mẹ. 6 tuổi, Ếch theo mẹ về ở với bà ngoại. Trước đây, bố mẹ Ếch yêu nhau lắm. Yêu đến 6 năm mới cưới. Thế mà cuộc hôn nhân cũng chỉ vẻn vẹn 7 năm là tan vỡ. Yêu càng nhiều thì người ta càng làm đau khổ cho nhau nhiều hơn. Phải chăng vì điều đó mà Ếch trở nên ít nói, trầm tính và sống nội tâm hơn?
Ếch vẫn nhắn tin hàng ngày cho tôi. Chỉ là những cái tin "Chúc buổi sáng tốt lành", "Thảo ăn cơm chưa?", "Thảo đang làm gì đấy?"...Nhưng nếu tin nhắn có đến chậm một chút sẽ khiến tôi đứng ngồi không yên được. Nó khiến đầu óc tôi tôi lo lắng mà sinh ra phỏng đoán như một thám tử lừng danh "Ếch đang làm gì?", "Ếch đang ốm?" hay "Liệu có chuyện gì xảy ra cho Ếch?"...
Nhưng lòng tự ái của một đứa con gái không cho phép nên tôi chẳng dám nhắn tin hỏi thăm. Đã là gì của nhau mà quan tâm đến nhau như thế...Tôi phải mượn điện thoại của 2 đứa cùng phòng "mạo danh" nhắn tin hỏi thăm Ếch mới yên tâm được.
Mỗi lần như vậy Ếch đều giải thích lý do vì sao cho tôi.
Cũng chỉ còn nửa năm nữa là Ếch tốt nghiệp. Tôi cũng vậy, cũng đang trong thời gian gấp rút tốt nghiệp văn bằng 2 với ngành nghề mà tôi yêu thích.
...
Một tràng pháo tay giòn tan của cả thầy cô và bạn bè đã kết thúc bài thuyết trình đề tài luận văn tốt nghiệp của tôi. Mọi người lên tặng hoa cho tôi và không ngớt lời chúc mừng, khen ngợi. Tôi cứ tìm mãi một đôi mắt ếch quen thuộc mà chẳng thấy đâu. Miệng cười tươi mà lòng đầy bồn chồn, lo lắng và trống trải...Giờ này Ếch đang làm gì và tại sao một ngày rất quan trọng trong cuộc đời tôi Ếch
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!