
Dẫu không đi đến cuối con đường
Dẫu không đi đến cuối con đường
Trời đã khuya, anh cần phải về phòng, Giờ này Nguyên cũng đã đi làm về rồi. Anh không muốn bạn anh lo lắng và anh cũng cần chuẩn bị cho chuyến đi xa vào sáng mai. Về tới phòng Nguyên đã cuộn tròn trong chăn với giấc ngủ ngon lành. Nhìn vào điện thoại, đã gần sang ngày mới. Có 5 cuộc gọi nhỡ. Anh cũng chẳng quan tâm ai đã gọi anh. Anh đã mệt, đôi chân mỏi nhừ. Chẳng thèm tắm rửa, anh đặt mình xuống giường. Anh đã quá mệt mỏi. Anh không nghĩ được gì nữa và rồi anh chìm dần vào trong giấc ngủ.
Hôm sau anh bắt chuyến xe sớm nhất để lên gặp cô. Suốt bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe lòng anh như lửa đốt. Anh chỉ mong sao thật nhanh để đến bên cô, để nghe cô nói rằng tất cả những gì hôm qua chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của cô mà thôi, không có chuyện gì cả. Và rồi anh và cô lại cùng nhau rong ruổi đi lên con dốc ấy nhìn ngắm cảnh hoàng hôn.
- Alo em à! Anh đang ở bến xe. Em ra đây đi.
- Anh lên đây làm gì. Anh và em đã hết rồi. Anh lên cũng chẳng làm em thay đổi quyết định đâu.
- Anh không tin những gì em nói là sự thật. Anh muốn gặp em. Muốn trực tiếp nghe em nói. Làm sao anh có thể tin được chứ.
- Anh về đi.
- Không gặp được em anh không về. Anh chờ em trước cổng bến xe nhé.
Câu nói vừa dứt anh vội vàng tắt máy như không cho cô có cơ hội để nói lời từ chối. Anh ngồi chờ đợi, trong lòng anh vẫn lo lắng cô sẽ không ra gặp anh. 30 phút, rồi một tiếng trôi đi nhưng vẫn không thấy cô đâu. Anh vẫn kiên trì ngồi đó, đưa tầm mắt ra xa, hướng mà cô vẫn thường đi tới để đón anh mỗi lần anh lên thăm cô. Chiếc xe Vision màu trắng dừng ngay trước mặt anh. Cô bước xuống xe. Người đàn ông đèo cô phóng xe đi để cô ở lại. Đó là một người đàn ông khoảng chừng 28 – 30 tuổi, khá chững chạc và đẹp trai. Cô mặc chiếc váy xòe màu xanh mà anh vẫn thường khen cô mặc rất hợp. Nhưng chiếc váy giờ cô mặc không còn ôm lấy vòng eo của cô như trước nữa. Mới hai tháng không gặp mà cô đã gầy đi nhiều.
- Có chuyện gì anh nói nhanh lên. Bạn trai em đang chờ.
- Em . . . Em muốn chia tay thật sao? Anh có phải đang mơ không ?
- Giờ em chỉ biết nói lời xin lỗi anh thôi. Tình cảm em dành cho người ấy lớn dần lúc nào em không hề hay biết. Em xin lỗi!
- Sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy chứ. Mới hôm qua anh còn có em, vậy mà giờ đây lại như vậy sao. Làm sao anh có thể tin được? Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây? Hãy quay lại với anh đi em.
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Những giọt sương đọng lại trên vai cô ướt nhòe.
- Anh yếu đuối thế này sao? Người em từng yêu yếu đuối thế này sao? Anh phải mạnh mẽ lên ngay cả khi không có em ở bên. Em không xứng với anh đâu. Anh về đi.
- Đừng làm vậy với anh mà em.
- Anh về đi. Người yêu em đang chờ. Em phải đi rồi.
Câu nói "người yêu em" làm tim anh quặn thắt. Câu nói đấy trước kia là dành cho anh cơ mà. Giờ đây có phải là anh đâu. Anh đau đớn buông cô ra. Vậy là anh đã mất cô. Giờ đây cô đã có người khác.
Cả một tuần tiếp theo với anh là những ngày dài lê thê. Anh không buồn đi dạy nữa. Mối lần lên lớp anh thường cho bon trẻ chơi nhiều hơn là học. Anh không còn tâm trí nào để truyền đạt cho bọn trẻ. Anh cáu ghắt với chúng chẳng vì lí do nào cả. Có khi anh quên cả việc lên lớp. Có hôm anh lại đến rất sớm nhưng đến nơi anh mới biết hôm nay anh không có tiết dạy. Đó là những điều mà trước đây anh chưa từng phạm phải. Một vài lần anh đã bị nhắc nhở. Hôm nay chị giám đốc lại gọi anh lên. Anh không thể mãi thế này được nữa. Anh phải lấy lại tinh thần. Anh phải làm việc. Anh không thể để mất công việc mà anh đã rất vất vả mới kiếm được. Và hơn hết anh phải làm gì đó để đẩy cô ra ngoài tâm trí
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!