Ring ring
Bản tình ca mùa đông

Bản tình ca mùa đông

Tác giả: Sưu Tầm

Bản tình ca mùa đông

đâu đấy. Thế nhé em


- Vâng


- Mai chị gọi nhé. Người này em cũng biết.


Người em cũng biết, Vân nghĩ vẫn không nghĩ ra đối tượng mà chị Thanh định giới thiệu. Tối thứ hai, vừa mở máy tính lướt mạng, chị Thanh đã gọi.


- Alo, em à. Chị đợi em dưới cổng rồi nha, mặc quần áo rồi đi ra đây với chị.


Vân thất thểu, thực sự chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này. Quán café Điểm Hẹn nằm ở ngã tư, cách chỗ Vân ở không xa, từ trường đại học Thương Mại đi đến cũng chỉ mấy trăm mét. Chị Thanh và Vân vào quán ngồi trước.


- Ai mà bí ẩn thế hả chi? Vân không dấu nổi tò mò.


- Lát nữa em sẽ biết.


Phục vụ vừa bê một cốc capucino ra thì nghe chị Thanh gọi


- Nam, bên này.


"Nam", Vân lục lọi trong trí nhớ số người quen của mình, không có ai tên Nam cả. Vân ngồi quay lưng nên không nhìn thấy người tên Nam đó. Khi hắn đến nơi, chị Thanh vồn vã.


- Ngồi xuống đây đi em.


Vân ngẩng đầu lên tính chào hắn thì ngớ người


- Ơ.... Là anh ạ?


- Bạn nhìn quen quen.


- Hôm nọ sang đường, em nhờ anh...


- Ừ, đúng rồi. Thảo nào nhìn bạn quen quen.


- Này hai đứa đang nói cái gì thế. Không phải hai đứa đều biết nhau à? Chị Thanh chen vào.


- Biết nhau á? Bọn em chỉ gặp nhau ngoài đường.


- Hai cái đứa này làm sao thế?


- Sao hả chị? Vân và Nam đều ngạc nhiên.


- Ơ.... Thế không phải hai đứa ở cùng xóm trọ à?


- Em không biết anh ấy.


- Em cũng không biết bạn ấy.


- Nam, em ở phòng cầu thang nhà chị phải không?


- Vâng.


Vân ngớ người.


- Nhưng, mọi người nói người ở phòng cầu thang tên Huy


- Huy? Cả chị Thanh và hắn đều vô cùng ngạc nhiên.


- Thì cái Nga nói, thấy tên trong quyển vở của anh là Huy nên ai cũng cho rằng anh tên Huy.


- Thảo nào, hôm nọ thấy có người vẫy tay về phía mình nhưng miệng lại cứ gọi anh Huy, anh Huy... mình tưởng nó gọi ai nên không trả lời.


- Ha ha.... Huy, em còn có cái tên này nữa đấy. Chị Thanh cười to


- Chắc tại quyển vở em mượn bạn Huy về chép.


- Đây là em họ chị. Mà hai đứa ở trong nhà gần 1 tháng không biết mặt nhau ư?


Nam cười trừ, Vân thì đang vô cùng bối rối vì sự tình cờ này. Không ngờ, anh đẹp trai mà Hằng và Nga suốt ngày tranh dành lại trông như thế này.


- Dạ, cũng không để ý nên không biết.


- Hai đứa xem ra cũng có duyên, còn dắt nhau qua đường nữa mà.


Câu nói đùa của chị Thanh làm hai đứa đều ngượng ngùng đỏ mặt.


- Lần sau nhớ mà thăm hỏi nhau thường xuyên nhá.


Ngồi được một lúc, chị Thanh lấy cớ bận việc rồi về sớm, hai đứa năn nỉ thế nào cũng không chịu ở lại. Câu chuyện khi còn lại có hai người bỗng trở nên gượng gạo và ngại ngùng. Không biết là Hằng, Nga mà biết được sự thật này nó sẽ giật mình thế nào. Nam đang học năm cuối chuyên ngành bác sỹ đa khoa, trường Y Hà Nội. Vì thế nên Nam nhiều hơn Vân 2 tuổi, gọi nhau là anh em cũng đúng. Câu chuyện ban đầu chỉ xoanh quay việc Vân học trường gì, Nam học trường gì, quê ở đâu dần dần cũng cởi mở hơn. Họ bắt đầu nói đến những buổi gia sư của Vân, nói đến những ca trực đêm ở bệnh viên của Nam, có cả tiếng cười và cả sự thán phục về công việc của hai người.


Đêm mùa đông thật lạnh, Hai người sóng sánh đi bên nhau. Những hàng ngô nướng, khoai nướng thơm lừng bốc khói ngun ngút. Người ta đi vội về vội giữa cái tiết trời giá lạnh. Đến ngã ba đường chuẩn bị rẽ vào ngõ nhà trọ, một cái xe máy phân khối lớn từ bên trong ngõ 58 phóng ầm ầm vụt đến, tiếng ga rú xé toang màn đêm yên tĩnh, đúng lúc Vân đang định sang đường, chưa kịp hoảng hốt nhìn chiếc xe như một hung thần lao về phía mình thì đã bị một bàn tay nắm lấy cánh tay Vân kéo lại. Nếu là cảnh trong một bộ phim, thì chắc là lãng mạn lắm. Nhân vật nữ chính sẽ theo đà mà ngã vào lòng nam chính, còn nam chính thì nhân cơ hội mà vỗ về. Nhưng mà tình huống của Vân thì ngược lại, cái kéo mạnh của Nam làm cả hai đều ngã sóng soài trên vỉa hè. Chân của Vân vấp phải bậc đá của vỉa hè mà bị sước chảy máu. Chỉ nghe tiếng cười ha hả của gã thanh niên xăm trổ đầy mình đèo hai cô gái ngúng nguẩy phía sau và tiếng chửi "Đồ mất dạy" của người đi đường sau làn khói xe mất hút.


- Chân em bị thương rồi, để anh đưa em đi băng vết thương lại. Nam nhanh chóng nhìn thấy vết sướt ở chân đang chảy máu.


- À, không sao. Chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày là khỏi mà.


- Em đừng xem thường, vết xước thế này mà để bị nhiễm trùng là nguy hiểm lắm đấy. Những người học y hình như vẫn thường làm quá vấn đề lên.


- Không cần đâu ạ.


- Ở phòng anh vẫn còn băng bông và thuốc sát trùng, về đó anh xử lý vết thương cho em.


Cuối cùng, Vân cũng nghe lời hắn, vừa đi vừa hi vọng là bọn nó chưa về. Hôm nay, Thúy đi làm thêm ở quán café. Nga và Hằng đi hẹn hò với bạn trai. Đến cổng, nhìn lên tầng hai thấy vẫn tối


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!