
Người anh hùng
Người anh hùng
- Vụ này tụi mày làm tốt lắm, hàng tới đối tác mà không bị công an "sờ gáy" là tao nhẹ người rồi. - Long Cưu có lời khích lệ đám đàn em.
- Nhờ chuyến này mà anh em mình vô được một khoản lớn, chúng ta cứ chơi thả ga đi!
Một tên đàn em khác bước đến thủ thì cùng Long Cưu:
- Có chuyện này anh đừng trách em nhiều chuyện nha!
- Anh em tốt mà, mày cứ nói đi!
- Chẳng là hôm nọ chúng ta chém bọn Thất Ca xong em có quay lại hiện trường dò xét tình hình thì phát hiện bà Sáu, mẹ anh. Không may là người ta nhận ra được và công an có mời về trụ sở làm việc, không biết...
Long Cưu quay mặt sang đám đàn em đứng gần đấy, không để ý tới lời của thằng đàn em ấy.
- Tụi mày cứ chơi thả ga đi, hôm nay tao mời!
Rồi từ tốn bước đến choàng vai tên đàn em khi nãy ra ngoài nói chuyện.
- Thôi được rồi chú em, những chuyện về gia đình tao không muốn nói đến.
- Em không biết sao anh lại lạnh nhạt như vậy, nhưng mấy ngày qua đi giao "hàng" thỉnh thoảng em có thấy bà đi bán vé số rồi nhặt phế liệu ngoài đường. Anh thì tiền bạc không mấy vấn đề, sao không...
- Nể chú mày là một thằng đệ thân thiết nên anh không trách. Lên cái đã nào!
Đặt ly rượu vang xuống bàn, Long Cưu thong dong khoác vai tên đàn em thân cận của mình, bắt đầu trải lòng mình, nỗi lòng của một đại ca.
- Thuở nhỏ anh nghỉ học sớm, thường hay tụ tập đám bạn chơi bời nên hay bị mẹ la rầy, em không biết thôi chứ cái điệp khúc ấy thật chán ngấy đi được. Nhà thì nghèo khó, đã không lo cho được như con người ta thì thôi, vậy mà khi anh bỏ lên thành phố kiếm tiền thì bà lại hăm dọa đã đi thì đừng trở về, từ mặt luôn lúc đó.
Kéo điếu thuốc thật sâu rồi lại tiếp lời trong làn khói thuốc trắng bay.
- Đã thế khi ở trại giam mấy năm ròng rã, bà ta cũng không thèm đến thăm dù chỉ một lần.
- Có gì hiểu lầm trong chuyện này không anh Long. Dẫu có thế thì dù gì bà cũng là bậc sinh thành...
- Được rồi chú, anh chỉ tâm sự cho khuây thế thôi, chứ thực sự mà nói... mẹ anh đã chết rồi. - Long Cưu ngăn lại trong vẻ sắc lạnh.
Bỗng một tên đàn em ở ngoài chạy đến với vẻ bàng hoàng.
- Đại ca, anh em mình trên đường nhận hàng ở vùng biên bị bọn Thích Báo chém trọng thương rồi còn bắt giữ nữa. Chúng bảo nơi này là lãnh địa của chúng không cho kẻ lạ bén mảng đến.
- Cái bọn láo xược này, thật chẳng coi Long Cưu này ra gì ở cái đất này. Mới có mấy năm ta mắc bận "ăn cơm nhà nước" thôi mà tụi nó đã lộng hành thế rồi. Chúng mày theo tao!
Ngay trong chiều ấy, băng nhóm Long Cưu đi trên chiếc ô tô rảo khắp nơi tìm kiếm kẻ thù, được tin mật báo tất cả các tốp nhỏ lẻ tập trung dồn về một nhà hàng nằm ở gần trung tâm thành phố. Lúc này bọn Thích Báo đang chén mừng khi giành được địa bàn và mối làm ăn lớn từ tay đối thủ trên giang hồ, nhưng hơn hết đó là sự thanh trừng băng nhóm Long Cưu để gầy dựng số má ở cái đất Sài thành này. Vừa giáp mặt không một lời nào cả hai băng nhóm đã lao vào nhau như điên loạn, Long Cưu xông pha nghinh chiến làm cho những thực khách lẫn nhân viên chạy tán loạn như bầy ong vỡ tổ. Hò hét vang rần trời.
- Ai mua vé số không, số trúng độc đắc chiều xổ đây! - Ở một chốn khác cách đó không xa, bà Sáu đang rao hàng bên một góc phố cà phê. Nhưng chẳng mấy ai buồn mua, bà thẩn thờ bước ra với vẻ mệt mỏi, ánh mắt hướng về nơi xa xăm như lo toan cho hai bữa trong ngày.
Nơi đó, cảnh hỗn chiến xảy ra quyết liệt, gay cấn. Kẻ bị chém phải đau đớn bên vết máu, kẻ hớt hãi bỏ chạy thụt mạng.
. . . .
- Vé số sắp đến giờ xổ đây!
Ở nơi này, bà Sáu vội vã chạy mời mọc những người qua đường mua vé số vì đã sắp đến giờ chốt sổ, phải lo hoàn lại số vé thừa cho đại lí.
. . . .
- Đại ca, để nó cho em thanh toán! - Tên đàn em quá khích cố tỏ ra bản lĩnh trước mặt đại ca mình.
Nhưng Long Cưu cũng chẳng vừa, cũng muốn chứng tỏ mình, liền la hét om sòm.
- Chém nó!
Và sau tiếng hô hào đó, hắn đã thẳng tay với vêt chém chí mạng vào đối phương, mắt hắn hăng tiết lên, chém như điên dại. Cũng ngay lúc ấy, trên đường về nhà khi đến đoạn giao nhau của hai ngã đường chợt thấy vỏ lon nằm lăn lốc gần đấy, bà Sáu nhẹ người khom xuống nhặt thì không may bị chiếc mô tô cũng vừa trờ tới tông phải, làm bà té nhào qua một bên đường nằm sõng soài. Mắt mờ dần trước những chùm sáng cuối cùng của ánh hoàng hôn đang khuất lặn, tay vẫn còn nắm chặt lấy chiếc lon móp méo đã với được. Từ từ lặng đi trong tiếng lao xao của người dân hiếu kì vây quanh.
Mấy chốc, tiếng xe cấp cứu vang lên từng hồi nghe thê thiết theo người bị nạn, trong từng nhịp thở yếu ớt. Được một đoạn thì
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!