Polly po-cket
Cái đuôi

Cái đuôi

Tác giả: Sưu Tầm

Cái đuôi

bạn nam ngồi kế bên dưới tôi. Tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ buồn khi xa các chiến hữu của mình lắm hay cậu ta thích cô bạn ngồi kế bên chỗ mới của mình. Có lẽ thế, tôi nghĩ và tập trung vào học. Nhiều lúc tôi quên béng có cậu ấy đường sau và cười rất thoải mái và thi thoảng có nói một vài bí mật nhỏ nhỏ với cô bạn ngồi thân ngồi bên tôi thì cậu ấy lập tức e hèm. Cứ như cậu ấy nhắc nhỏ tôi đang phá quấy việc bài của cậu ấy không bằng.


Ngày nào tôi cũng mong cô giáo chuyển chỗ ngồi nhưng giấc mơ đó không thành hiện thực và tôi phải tập quen với nó. Cô bạn thân của tôi cũng không thoải mái, chúng tôi đang to nhỏ xì xầm việc cậu ấy ngồi ngay sau lưng mình, lúc ngẩng lên đã thấy cậu ấy đứng trước mặt mình. Tôi hốt hoảng không biết cậu biết cậu ấy đã nghe những gì chúng tôi vừa nói hay chưa nhưng tôi không có dũng khí để hỏi mà giả lơ như không biết. Đầu tôi nặng trĩu vì cái ý nghĩ xấu xa của mình, không thể giải quyết và tôi tự bao biện cho chính mình. Chẳng phải mình mong cậu ấy chuyển đi sao, nếu nghe rồi, biết đâu cậu ấy lại chuyển về chỗ cũ cũng nên. Như thế chẳng phải hay quá hay sao nhưng chờ mãi cậu ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì. Tôi hối hận đáng lẽ phải nên nói to hơn chút nữa.


Nhưng kể từ vụ nói xấu sau lưng không thành. Cậu ấy có chút thay đổi, lúc hỏi mượn cây thước, lúc cục gôm và vài thứ linh tinh khác, lúc của bạn tôi lúc của tôi và đồ của tôi thường bị cậu ấy lấy bút xóa vẽ nghệch ngoặc, hoặc viết tên,... Tôi dám chắc cậu ấy đã biết việc tôi nói xấu và đang cố tình trả thù tôi. Có hôm tôi quay xuống nửa đùa, nửa thật nói nhanh với cậu ấy " lấy đồ của cậu ra mà dùng, trả đồ cho tớ, mau lên." Những tưởng cậu ấy phải trả ngay tắp lự vì sĩ diện nhưng không hề. Cậu ấy vui vẻ hua hua cây thước của tôi thản nhiên nói " đồ tôi giữ cho mới, dùng đồ cậu thích hơn".


Tôi chỉ tức tối vì có người dám dùng đồ của mình một cách tự tiện và tôi thường xuyên phải mua lại đồ dùng học tập mà thủ phạm không ai khác chính là cái tên ngồi ngay sau tôi.


Trong giờ học cậu ấy thường lấy thước ngí ngoáy quậy cô bạn tôi, lúc mượn sách, lúc mượn vở, nói chung là cố tình làm gián đoạn việc học. Tôi dám chắc cậu ấy thích cô bạn tôi. Tôi đề nghị cậu ấy đổi chỗ ngồ thì cậu ta " không" một tiếng ngay tắp lự, giống hệt phản xạ vô điều kiện.


Tôi não nề quay lên bảo bạn tôi chả hiểu cậu ta có sao không nữa. Ngồi chung bàn với con gái mà chẳng thấy dị gì hết sao. Sao không mượn bàn mình mà cứ phải léo lên bàn tôi thì mới sống yên được à. Đúng là khác người.


" Cậu ấy thích cậu" cô bạn tôi nói và tôi giẩy nẩy lên như đĩa phải vôi. Dĩ nhiên là không phải như vậy rồi. Cậu đừng đùa. Cô bạn ấy nói thêm " tin những gì cậu nghĩ nhưng có thật cậu là học sinh giỏi nhất trường không đó?" và cười một cách bí hiểm.


Cậu ấy không ngí ngoáy nghịch ngợm mấy trò con trai hay làm thì cũng coi như cảm ơn trời phật chứ mấy cô bạn bên kia toàn bị lũ con trai phá, nhiều khi dở khóc, dở cười. Chẳng hiểu các bạn ấy làm kiểu gì mà chỉ cần dùng cây thước là làm bật được cái khóa áo nhỏ của các bạn nữ. Tôi sợ co rúm mấy cái hành vi sỗ sàng ấy, thi thoảng tôi có lấm lét nhìn trộm xem cậu ấy có dở mấy trò kia không. Tuyệt nhiên cả năm trời tôi không có bị gì hết ngoài việc thi thoảng cậu ấy nhét giấy nháp hết vào cặp tôi, lấy sách của tôi hoặc tệ nhất là giấu cặp của tôi nhưng cuối buổi kiểu gì cũng trả lại và nói " cậu tập trung thật nhỉ, bị lấy đồ ngay trong hộc bàn mà cũng không biết".


Một lần tôi phát hiện có kẹo trong cặp mình, tôi đã đem trả nó lại cho cậu ấy " cậu bỏ nhầm kẹo vào cặp mình rồi nè". Cậu ấy không nhận lại kẹo và phán " ngốc đến thế là cùng", " kẹo hối lỗi ấy mà, vì tôi đã phá cậu đó. Ăn đi" và bỏ đi chẳng thèm nhìn mặt tôi. Tôi nghĩ cậu ấy cũng không thật đáng ghét. Tôi thanh minh với cậu ấy rằng " tôi không ghét cậu đâu, hơn nữa mấy trò chơi đó cũng bình thường của học sinh nên cậu không cần cảm thấy hối lỗi với mình làm gì." Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đỏ gay tức giận của cậu ấy và sau đó là ôm bụng cười. Tôi chẳng hiểu cậu ấy ra sao, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, đáng lẽ cậu ấy phải cảm ơn tôi vì tôi đã không ăn cái kẹo của cậu ấy chứ. Tôi đã có lòng tốt vậy mà không biết cảm ơn.


Nhiều lúc tôi cũng muốn ngồi chỗ nào chỉ toàn con gái cho an toàn nhưng những chỗ đó đã đông kín con dân và nếu tự dưng xin chuyển không lý do chính đáng mà lỡ cậu ấy xin chuyển ngay phía dưới luôn thì càng khó xử hơn. Tôi


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!