Cái đuôi

Cái đuôi

Tác giả: Sưu Tầm

Cái đuôi

cũng không cảm thấy mình lập dị vì không thể chơi các trò chơi vận động giỏi. Mỗi người một sở trường, mỗi người một năng khiếu. Tôi tuyệt đối tin tưởng vào câu nói đó.


Giờ ra chơi tôi mong mọi người ra khỏi lớp để tôi có không gian yên tĩnh đọc sách nhưng trời chẳng bao giờ chiều ý tôi. Mấy cậu bạn trai chẳng hiểu vì lý do gì mà chẳng bao giờ chịu ra khỏi lớp, đã thế lại còn cười đùa oang oang, đôi khi chạy vòng quanh lớp nữa. Các mỹ nam trong lớp đồng nghĩa các bạn nữ cũng tập trung vây quanh, cái lớp y như cái chợ cá, ồn ào, náo nhiệt. Tôi nguyền rủa mấy bạn nam bằng sự tức tối câm lặng. Ra ngoài cũng không xong, ở trong lớp cũng không thể nhập cuộc hội bà tám.


Tôi cố gắng bơ mọi người bằng cách căng mắt vào sách, kỳ thực lúc đầu dường như tôi không nhớ mình đã đọc cái gì và thường phải đọc lại, những lúc đó tôi lại cáu bẳn với chính mình. Khả năng tập trung của tôi ngày càng được cải thiện và giờ thì tôi có thể đọc sách ở ngoài đường mà chẳng hề bị tác động gì. Trình độ bơ của tôi càng đỉnh thì độ tức của cậu bạn để ý tôi càng tăng kèm theo thất vọng không cùng.


Cậu ấy trông khá bảnh nhưng thấp hơn tôi một chút. Tôi không thích con trai thấp hơn mình nên càng không để ý tới việc cậu thi thoảng nói mấy câu nói bâng quơ, vô tình " cậu ít ra ngoài chơi nhỉ. Sao lúc nào cũng đọc sách vậy? Cậu đọc sách gì đó? Cậu đã đọc sách này chưa hay lắm, nếu không có mình cho mượn..." Tôi không hề có tình ý gì với cậu ấy, chỉ là tôi thích sách và cậu ấy giới thiệu nhiệt tình và cho tôi mượn thì tôi đọc, thế thôi. Hơn nữa, tôi cũng trả ơn cậu ấy bằng cách cho cậu ấy mượn sách của mình. Coi như không ai nợ ai. Tốt nhất là không nên tự reo hy vọng ảo cho mình để nhận lấy đau thương.


Tôi không hề thích việc cậu ấy viết những câu chẳng ăn nhập gì với sách đường sau cuốn sách của tôi. " Tôi ước cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi sẽ làm cô ấy cười vui vẻ. Cô ấy có nụ cười rất dễ thương..."


Tôi có đọc những câu đó và bực bội nghĩ " thích viết thư tỏ tình thì viết gửi cho người ta, mắc gì phải lấy sách mình ra viết để khoe khoang". Với tôi đó là hành động phá hoại một cách vô ý thức không hơn không kém vì tôi giữ sách rất kỹ. Tôi nào đâu có dám làm sách cậu ây quăn mép, gấp trang còn sách của tôi thì cứ như mớ giấy lộn sau khi vào tay cậu ấy. Không chỉ viết lung tung mà cậu ta còn vẽ trái tim và cả đống hình vẽ khác.


Sau này, cậu ấy có ngỏ ý cho mượn hay trao đổi sách thì tôi tìm cách từ chối vì muốn bảo toàn tài sản cá nhân. Cậu ấy cũng không nài nỉ mượn sách tôi thêm. Mỗi khi tôi trả sách cậu ta đều hỏi tô có viết gì vào sách của cậu ấy không. Tôi bảo không thì cậu ấy có vẻ thất vọng và tôi hỏi cậu ấy thích vẽ bậy, viết lung tung vào sách hả? thì cậu ấy chỉ im lặng và bảo tôi ngốc. Tôi chúa ghét ai bảo tôi ngốc, vì tôi tin mình ngốc nên càng phải học nhiều hơn nữa cho bớt ngốc nhưng cho dù là thế thì có cần phải làm tôi tổn thương như thế hay không. Chuyện biết mình ngốc và chuyện bị người khác rẻ rúng là ngốc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi chẳng ưa gì cậu ấy.


Lúc đầu cậu ấy ép tôi đọc sách cậu ấy cho mượn và quyết liệt mượn sách của tôi làm tôi có chút không thích với cái tính tự tiện, gia trưởng, một chút khó chịu xen lẫn ngạc nhiên. Tại sao cậu ấy có thể làm như thế mà không sợ bị người khác giận sao? tôi có chút ghen tỵ với cậu ấy. Giá như tôi cũng có thể làm như thế.


Cho dù không thích thì làm việc gì lâu sẽ hình thành thói quen nên khi chấm dứt trao đổi sách tôi cảm thấy hụt hẫng, đau nhói ở ngực nhưng tôi lại tự trấn an mình " đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Mình cần phải quên cậu ấy nhanh lên và còn phải tập trung vào học hành, không được lãng phí thời gian. Tôi học cách quên một ai đó bằng cách đọc sách nhiều nhất có thể và chỉ cần không nhìn mặt người đó nữa là được.


Giờ ra chơi, thi thoảng cậu ấy ở lại trong lớp đọc sách nhưng lúc đó các bạn đều túm tụm lại chọc ghẹo cậu ấy " cậu nhiếm độc từ con mọt sách lớp mình rồi hả" và cậu ấy tức giận, bỏ quyển sách xuống, hùa theo đám bạn ra ngoài, cậu ấy thường đứng ngay trước ô của sổ nhìn thấy tôi, nói to hết mức giống như la hét nhiều hơn, rồi lại còn cười haha, có khi là cổ vũ hoặc trêu chọc một cặp đôi nào đó. Tôi không ngẩng lên cũng biết đó là giọng của cậu ấy. Mặc dù cậu ấy thường cười như thể rất vui vẻ nhưng tôi phát hiện ra cậu ấy giả cười, cười gì mà miệng ngoắc tới tận mang tai trong khi da ở hai bên gò má không nhăn lại một tí. Một nụ


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!