Bởi vì cuộc đời này thật ngắn

Bởi vì cuộc đời này thật ngắn

Tác giả: Sưu Tầm

Bởi vì cuộc đời này thật ngắn

vui vẻ chào đón nó nữa. Mỗi lần như vậy, thằng bé lại bấu chặt tay mình, cho đến khi hai bàn tay nó đầy những vết trầy xước và loang lổ máu.


Cũng từ mùa lũ năm ấy, con ngõ nhỏ đã vắng bặt tiếng nói cười, tiếng gọi nhau í ới, và hình ảnh hai đứa nhỏ quấn quít chơi đùa với nhau. Hai đứa nhỏ không còn bên cạnh nhau, cấp 2 rồi cấp 3, chúng nó cứ lặng lẽ đẩy nhau ra xa từng ngày. Nhưng bao giờ cũng thế, người ta vẫn thấy con về trước, thằng bé âm thầm theo sau như một cái bóng . Cho đến khi chúng nó trở thành những cô cậu sinh viên không hiểu sao vẫn không hề thay đổi...


Mười năm. Vẫn cây ngâu lấm tấm hoa vàng nơi đầu ngõ, cây cầu kè cắt ngang và giàn hoa giấy trước thềm ngôi nhà cuối ngõ nhưng con ngõ nhỏ bây giờ đã khác. Không khí nơi đây rộn rã hơn với tiếng nói cười của lũ trẻ đương trong những tháng ngày thần tiên. Hạnh và Phác bây giờ tự như là quá khứ phục sinh của 2 đứa trẻ cuối ngõ ngày trước, quấn quít bên nhau với nụ cười sáng trong giòn tan như nắng. Đôi lần, vô tình đôi bạn cũ cùng đứng lặng nhìn theo bóng của hai đứa trẻ nhỏ và khẽ cười. Ánh mắt chúng thoáng chạm nhau. Mỗi lần như thế, nụ cười hiếm hoi biến mất chỉ còn một khoảng xa vắng mênh mông. Kỷ niệm đã là một điều gì đó rất xa...


Ngày đó, con bé vẫn nghĩ rằng chính thằng bé, cái đứa bạn mà nó yêu quý như chính bản thân mình chính là người đã mang bố nó đi xa mãi mãi. Nó không chấp nhận được, nó không thể tha thứ, nhưng nó cũng không thể căm ghét, không thể gào thét chửi mắng thằng bé, nên nó chọn im lặng. Cái im lặng đóng băng tâm hồn nó cho đến tận bây giờ. Khi nó lớn khôn hơn, trải đời và hiểu chuyện hơn, nó mơ hồ nhận ra mình không thể cứ mãi ôm mãi cái kỉ niệm đau xót đó lẳng lặng để thời gian trôi qua kẽ tay. Những mơ hồ trong lòng nó trở nên xốn xang hơn khi những đêm tháng bảy ở nhà, bố lúc nào cũng mỉm cười rạng rỡ mà bước vào giấc mơ của nó chỉ để nhắc đi nhắc lại một điều.


"Cuộc đời ngắn lắm con gái yêu của bố. Ta dường như không có đủ thời gian để yêu thương. Chuyện đó không phải tại Ốc đâu con. Suốt cuộc đời bố, bố đã sống và làm những việc giản dị bình thường chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc đặc biệt mà bố có thể làm một việc đặc biệt cho người bố yêu thương. Và bố rất vui khi cái khoảnh khắc đó là lúc bố giữ lại được Ốc cho con. Bố biết thằng bé có ý nghĩa với con như thế nào. Ngày xưa và bây giờ vẫn thế. Hãy làm gì đó khi con còn có thể. Bởi vì những gì ta muốn được trao đi là vô hạn, mà cuộc đời ngắn ngủi. Mùa ngâu sắp qua rồi...Con gái ạ."


Con bé hiểu, nó muốn làm gì đó khác hơn là việc bước đi đằng trước và lắng nghe bước chân cậu theo sau trong im lặng , nhưng khoảng cách là quá lớn mà cả hai đứa đều không đủ tự tin để bước qua.


Chiều nay, như mọi buổi chiều khi nó về, sau khi ra thăm mộ bố, nó lại ra ngồi đây, để cho tâm trí mình lang thang về một miền xa thẳm. Nó thấy hiện lên trước mắt hình ảnh hai đứa trẻ nắm tay nhau tunh tăng trên khắp nẻo đường quê. Chúng lăn mình trên những vạt hoa đồng nội, chúng rủ nhau đi bắt cào cào, chúng nằm dài trên đê nhìn ngắm bầu trời cao rộng nơi những cánh diều nhẩn nha thổi sáo, chúng ướt át chạy theo đuôi bố con bé đi bắt cá rô một ngày mưa...Bao giờ chúng cũng cười, và bao giờ đôi bàn tay của chúng cũng nắm chặt lấy nhau.


Con bé cứ ngồi đó. Gió quật vào gương mặt nó lạnh rát, quất lên những cánh lục bình tả tơi rụng xuống làn nước đục ngầu. Không gian yên ắng bao quanh nó bất chợt bị đánh thức bởi tiếng reo đầy mững rỡ của lũ trẻ trong xóm.


- A! Anh Vũ về. Anh Vũ đi thăm "người bạn lớn" về.


- Ừ. Mà lúc nãy anh đi qua thấy bác Lan đang hái sen đấy. Hai đứa qua đấy chơi đi.


- Trời mưa mà bác Lan vẫn hái sen hả anh?


- Ừ. Sắp vu lan mà Hạnh.


- Vui ghê. Tới liền Hạnh ơi. Mình về nhà Phác lấy xe đạp rồi dông luôn.


- Hì hì. Về lấy luôn hai cái chong chóng chị Hà làm cho lúc sáng. Hạnh muốn khoe với Ngọc còi. Nhanh lên Phác ơi...Á quên. Em chào anh Vũ ạ.


- Hì hì. Em đi anh Vũ nhé. Tàu siêu tốc đến đây. Tututu...


Vũ nhìn theo hai đứa trẻ đang chạy song song cạnh nhau, khẽ cười. Chúng vừa chạy vừa tíu tít, tiếng nói chuyện hổn hển còn vọng lại.


- Anh Vũ giống chị Hà ghê há Phác. Sáng nay chị Hà cũng bảo Hạnh là đi thăm "người bạn lớn" của chị. Nhưng mà trông chị Hà buồn lắm.


- Sao anh Vũ với chị Hà không chơi với nhau như hai đứa mình Hạnh nhỉ? Như vậy sẽ không ai phải buồn hết á.


"Trông chị Hà buồn lắm"- Vũ lẩm bẩm. Nó thẫn thờ nhớ cái chong chóng bằng lá dứa dại. Cái đó là do bố Hà dạy hai đứa làm. Suốt tuổi thơ của mình


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!