
Xin lỗi, chỉ vì em quá tốt!
Xin lỗi, chỉ vì em quá tốt!
Và chuyện giữa tôi với em được cả lớp biết, mọi người trêu chúng tôi suốt. Vài thằng bạn tôi thì cứ tiếc mãi, nhưng biết làm sao. Cuối năm, ai cũng vùi đầu vào ôn thi đại học. Tôi và em cũng không phải ngoại lệ. Thời gian chúng tôi gặp nhau ít hơn, nhưng tối nào tôi cũng dành thời gian gọi điện cho em. Chỉ cần nghe thấy giọng nói của em, mọi mệt mỏi của một ngày dài bay đâu hết. Nhưng cũng chỉ được 10 phút thôi, em còn phải học, và tôi cũng vậy, nhưng chủ yếu là tôi lo em phải thức khuya. Không mấy ngạc nhiên khi em đỗ vào một trường đại học danh tiếng hàng đầu, còn tôi, dù trường không bằng trường em, nhưng cũng vào loại tốt.
Mọi cố gắng của chúng tôi đều được đền bù xứng đáng. Những ngày hè, tôi qua nhà đưa em đi chơi, cùng em lang thang dưới những tán cây, cõng em đi dưới cơn mưa rào mùa hạ, đi câu cá và thả diều... Em đáng yêu, tinh nghịch hơn tôi đã từng nghĩ. Trong em là sự kết hợp hài hòa giữa người lớn và trẻ con, vừa sâu sắc lại vừa ngây thơ. Tôi càng yêu em hơn nữa và tôi thấy mình may mắn khi được yêu em.
Đại học, một môi trường đối với những sinh viên mới thật quá lạ lẫm, mới mẻ và khó để thích nghi. Em đã nhiều lần khóc vì nhớ nhà, vì không quen rời vòng tay bố mẹ, không quen để quyết định tất cả mọi thứ... Tôi đã dành cả buổi tối để dỗ dành, để nói chuyện, để kể chuyện cười cho em nghe. Em luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất sâu thẳm trong em, em lại là người rất yếu đuối.
Rồi những ngày đầu khó khăn cũng qua đi, em cũng không còn khóc nhè vì nhớ nhà như trước nữa. Cuộc sống mới, với những nhiệm vụ mới, những mối quan hệ mới cuốn em đi. Công việc quá nhiều. làm em quên đi những nỗi buồn, những lo lắng. Trong tuần, tôi và em đều phải học nên chỉ có thể nói chuyện với em vào mỗi tối. Cuối tuần là thời điểm tôi và em được ở bên nhau. Tôi chở em đi qua tất cả các con đường ở Hà Nội, có những hôm đi bộ dưới hàng cây xanh giữa trưa nắng, có khi lại cùng em tắm mưa, những lúc vi vu cùng em trên những con đường cao tốc giữa trời đông lạnh. Em có những sở thích khác người, nhưng tôi thích chúng, tôi thích tất cả những thứ gì thuộc về em.
Bắt đầu năm thứ ba, em học hành vất vả hơn, các hoạt động của câu lạc bộ và những lần tình nguyện làm cơ hội gặp em của tôi ít dần đi, những lần nói chuyện cũng vội vàng hơn, dù tôi biết, tình cảm em dành cho tôi vẫn không hề thay đổi. Tôi bắt đầu thấy hụt hững mỗi lần gọi mà nghe em nói: "Anh chờ em chút xíu nhé, có người đang gọi em, lát em sẽ gọi lại". Tôi bắt đầu thấy buồn khi chưa kịp kể cho em những chuyện vui mà tôi trải qua, em đã phải xin lỗi rồi vội tắt máy vì đến giờ em phải học. Dần dần, tôi cũng quen. Tôi không gọi nhiều cho em như trước vì sợ ảnh hưởng tới công việc của em. Chỉ là mỗi tối vẫn nhắn cho em một tin nhắc em ngủ sớm và chúc em ngủ ngon.
Em học chăm chỉ, mục đích của em là kiếm được học bổng. Và điều đó đã trở thành hiện thực. Năm thứ tư, em rời xa tôi, bay đến một nơi cách tôi nửa vòng trái đất. Qua bạn bè, tôi cũng biết được rằng xung quanh em có rất nhiều người theo đuổi. Cũng phải thôi, tôi đâu phải là người duy nhất cảm nhận được nét đẹp nơi em. Tôi ghen. Đúng, tôi ghen. Tôi sợ mất em. Nhìn lại mình, sao tôi có thể so với những công tử nhà giàu ở trường em. Tôi cũng không quá nổi bật trong ngôi trường của mình, tôi chỉ là người bình thường như tất cả những sinh viên khác. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhận được học bổng mỗi năm, đừng nói đến chuyện đi du học nước ngoài. Ước mơ của tôi bình dị hơn em. Tôi chỉ muốn có một người vợ dịu dàng, đảm đang. Một ngôi nhà nhỏ với những đứa trẻ xinh xắn. Một gia đình luôn tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc, nơi duy nhất mà tôi muốn trở về sau những giờ làm việc căng thẳng.
Nhưng em quá giỏi, em tuyệt vời hơn người vợ trong mơ mà tôi mong đợi. Em có niềm mơ ước của riêng mình, và tôi tin với năng lực của mình, em có khả năng đạt được. Tôi bắt đầu
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!