
Vai diễn nào cho em?
Vai diễn nào cho em?
***
Hôm nay cô post tấm hình cận cảnh gương mặt mình cho Vũ thấy cô mập ốm ra sao, từ lâu cô đã coi Facebook như người tình của cô.
Một cái nick name lạ xuất hiện trong hộp chat trên Facebook:
- Em cho anh xin số điện thoại được không?
- Anh là ai?
- Là một người bạn trên face, theo dõi em từ lâu nay mới làm quen.
- Vậy sao không làm quen từ sớm?
- Từ từ, để tìm hiểu đã.
- Cần gì phải tìm hiểu, thích thì cứ nhào tới.
- Đang thất tình hả?
- Có tình đâu mà thất.
- Sao thay đổi nhanh vậy cô bé, vậy có cho số điện thoại không?
- Số điện thoại để sẵn trên face, bộ không nhìn thấy sao?
- A,... ờ không để ý, vậy cho làm quen nhé!
- Ừ... quen rồi thì có làm tình không?
- Từ từ, đợi yêu cái đã.
- Trước cũng làm, sau cũng làm, vậy sao không làm sớm cho đỡ mất thời gian.
- À, ừ vậy thì làm, nhưng địa điểm ở chỗ nào.
- Gặp đi rồi tính.
Cô thoát Facebook, không muốn nói chuyện với người lạ mặt nữa, cô cảm thấy nó thừa thãi và trống trải. Nằm nhìn trân trân lên mái nhà, tự nhiên cô thấy ân hận, giá như ngày xưa cô đừng tự ái, giá như ngày xưa cô nghe điện thoại của Vũ thì giờ đây cô không lạc mất anh...
***
Cô khoác vội cái áo mỏng, xỏ dép, mở cửa rồi ra ngoài đi dạo. Thoáng thấy bóng dáng một người thân quen, cô dụi mắt nhìn cho kỹ, ngờ ngợ, run run có lẽ nào là Vũ? Hai chân cô líu ríu không đi được, cô đứng tại chỗ, sợ mình nhìn lầm người, nhưng đúng thật là Vũ rồi, cái hình bóng này không thể nào cô quên được.
Vũ bước lại thật chậm, trên tay anh cầm theo một hộp sữa, một phần gà rán mà cô rất thích ăn. Vũ vẫn vậy, chăm sóc cô ân cần và chu đáo, chỉ có Vũ là người đàn ông đầu tiên và duy nhất làm vậy. Cô khóc, hạnh phúc, mừng vui, hờn tủi. Vũ ôm lấy cô thật chặt.
- Sao anh biết em ở đây?
- Anh theo dõi em trên Facebook.
- Vậy người lúc nãy chat với em là...
- Ừ... dạo này ăn nói mạnh miệng quá, nói được là phải làm được đó nghen.
Cô cúi mặt, dụi đầu mình vào vai Vũ, xấu hổ. Vũ kéo cô ra và quay về xe, mở cốp xe lấy ra một bao thư màu đỏ. Vũ nói, giọng ngập ngừng.
- Cuối tuần này anh đám cưới, em nhớ tới dự nhé, bạn bè của anh cũng quen với em nhiều lắm.
Cô nhìn trân trân Vũ, rồi nhìn xuống bao thư, hộp sữa, phần gà rán, cô không thấy gì nữa cả.
Người ta nói đi cuối con đường khổ đau sẽ thấy hạnh phúc và đi đến cuối con đường hạnh phúc sẽ gặp khổ đau, hai ranh giới đó mong manh và cô đã được trải nghiệm nó chỉ trong vài phút.
Minh Vy
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!