80s toys - Atari. I still have
Trôi bềnh bồng giữa ngàn sao

Trôi bềnh bồng giữa ngàn sao

Tác giả: Sưu Tầm

Trôi bềnh bồng giữa ngàn sao

hé lên tôi những bóng mờ trắng đen lấp lửng nhạt nhạt. Tỉnh dậy dưới những cái hôn phủ khắp. Chúng tôi miệt mài xâm chiếm nhau từ xô pha tới cửa phòng khách. Những cú xô đẩy hối hả.


Muốn giết nhau muốn khẳng định nhau.


Mở mắt ra, trời đã ngàn sao. Có người đàn bà nào quên được khoảnh khắc ấy trong đời?


* * *


Có thể trung tâm huấn luyện của bộ đã dạy anh nhiều hơn tôi tưởng.


Không chỉ chơi golf, nghi thức ngoại giao, những mánh khoé của nghề. Dạy anh cả sự lạnh lùng.


Dạy anh rằng mỗi đứa đàn bà đều rắp sẵn mưu mô, mỗi quốc gia đều khư khư quyền lợi riêng, đừng tin vào người khác máu.


Cấm lấy vợ quốc tịch nước cộng sản.


Tôi đến từ Việt Nam. Nhưng tôi lang thang, tôi vô sở cầu, tôi thiện nguyện, tôi đứng trước tình yêu tôi đã quên mọi yếu tố chính trị, mọi sóng gió trên bàn cờ châu Á.


Tôi chỉ là một người đàn bà nhỏ nhoi mà thôi.


Trên chuyến bay rời Đài Bắc, tôi choáng váng phát hiện ngay cả những hình ảnh tôi chụp nét mặt anh, dáng ngủ của anh, đều đã bị anh xoá sạch trong máy điện thoại của tôi.


Cuộc tình thế là không còn dấu vết gì. Như chưa từng hối hả gắn sâu, chưa từng êm ái.


Như chưa từng hận thù.


Anh được dạy nhiều quá. Tôi là cơn bướng bỉnh duy nhất của anh chăng, trong cuộc sống đầy quy ước và rình mò này.


Khi cơn bướng bỉnh qua đi, anh đã nhớ lại mọi bài học từ lúc mới vào nghề.


Cảm ơn cơn quên lãng của anh đã cho tôi một tình yêu.


* * *


Tôi còn nhớ khi tôi ngồi chat trong phòng nghiên cứu, tranh cãi trong conference trên mạng với hai quan chức trước ngày họ dự định đuổi toàn bộ du học sinh Việt Nam về nước để trải qua một vòng phỏng vấn mới tại văn phòng Đài Bắc, một cách “thanh lọc” những kẻ kiếm tiền trá hình tại Đài Loan, thì mặt cười YIM của Tan còn sáng.


Khi đó YIM như chiến trường nóng bỏng, cảm ơn YIM cho phép tôi không cần nhìn thẳng vào mặt đối thủ. Nên tôi không run tay. Tôi nói, du học sinh đa số nghèo, bắt họ mua một vé khứ hồi về Việt Nam 450 đô, chỉ để chữa cháy cho chính sách quản lý người nước ngoài lỏng lẻo của bộ thời gian qua, oan uổng quá.


Tôi buzz Tan, nói, chủ trương này của anh đưa ra, đúng không?


Im lặng.


Đó là lần cuối cùng mặt cười YIM của anh còn sáng. Sau đó, Tan logout vĩnh viễn.


* * * Tôi còn nghe nhắc đến Tan một lần nữa. Khi ông Lee mời tôi lên văn phòng Đài Bắc tại Việt Nam để gặp riêng.


Lee nói, ông biết tôi ở ẩn lâu nay, cắt đứt mọi quan hệ, không nhận điện thoại của ông. Nhưng thời gian tới ông sẽ vẫn phải bất đắc dĩ làm phiền tôi.


Tháng mười một, những cơn gió heo may ở Hà Nội đã xa lắc xa lơ, mùa đông xám và khô, phố xá quẩn lên những cơn lốc bụi tối tăm.


Tôi lại là một người đàn bà bé nhỏ yếu ớt, có thể tôi đã từng mạnh mẽ, đó là lúc tôi còn Tan.


Không còn tình yêu, tôi đã chết khô.


Như cuộc đời này đã tắt mọi ánh lấp lánh vàng son, chỉ còn lại hiện thực ảm đạm ghê rợn.


Lee cho biết, cảnh sát Đài Bắc tìm thấy trên hộp súng dấu vân tay của tôi.


Desert Eagle như tình yêu, tôi đã từng cầm lên, nhưng tôi đã trả lại anh.


Vì sao dấu tay tôi xuất hiện trong một vụ tự sát, họ nhờ ông Lee trả lời.


Vì sao họ lại biết đó là dấu vân tay của tôi?


Theo tài liệu còn lưu trong hồ sơ của cảnh sát Đài, tôi, ba mươi hai tuổi, không hiểu vì sao có được hai thẻ cư trú khác nhau nhưng đều hợp pháp, ba tên gọi hoặc hơn, hai số máy di động, bốn tài khoản tại hai ngân hàng quốc nội, thay đổi chỗ ở thường xuyên. Và đã xuất cảnh trước thời điểm vụ tự sát bốn tuần.


Bốn tuần sau anh mới hiểu ra tình yêu đau đớn hơn cái chết?


* * *


Đời như thế mà thôi, chẳng để lại gì.


Tôi không có ý định phấn đấu để người ta xây nhà tưởng niệm cho tôi sau ngày tôi chết. Tôi thích được như Tan, không bao giờ giải thích vì sao, cứ lẳng lặng yêu và lẳng lặng chối từ.


* * *


“Tránh các máy camera dưới tầng và dọc đường”


Lần nào yêu nhau Tan cũng dặn tôi như thế.


Hàng nghìn con mắt điện tử giám sát những thân phận. Tôi là một điểm sáng di chuyển trên bản đồ số toàn cầu.


Không còn tình yêu, đời nào nghĩa gì.


Trong bài hát Amayadori, cô gái sẽ gặp lại chàng trai ngày xưa dưới mái hiên một sân ga tình cờ, và hỏi, dạo này anh sống ra sao? Anh vẫn như ngày xưa chứ? Có lẽ trong bài hát, họ nhìn vào mắt nhau. Đã từng yêu anh, là em, như theo đuổi giấc mơ. Và họ cầm tay nhau quay trở lại quá khứ.


Chúng tôi không đi tàu, chúng tôi Boeing 737 xuyên lục địa. Và những chuyến bay hẹn hò nhau tại những nhà ga lạnh lùng. Tan vĩnh viễn đứng lại ở lại ga chết. Vì thế, tôi không còn cơ hội quay trở lại quá khứ, chiếc giường trôi giữa ngàn sao bềnh bồng, vùi đầu vào ngực Tan.


Tôi sẽ vẫn chỉ là một điểm sáng di chuyển tiếp trên bản đồ số toàn cầu, bị theo dõi bởi các camera và máy định vị vệ tinh. Nhưng những đêm cô đơn tôi không


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!