Disneyland 1972 Love the old s
Thu không anh

Thu không anh

Tác giả: Sưu Tầm

Thu không anh

ăn với anh.


- Làm mất công em.


- Gì chứ, muốn ăn một cốc nữa àh - Anh nhăn mặt.


Vy lè lưỡi, cười đầy tinh nghịch.Bọn bạn Vy cứ khăng khăng là anh yêu Vy rồi, Vy ngẫm thấy cũng đúng, đâu dễ để một người đàn ông như anh phải bỏ công bỏ việc mà quan tâm Vy đến vậy, mà thật ra Vy cũng bình thường thôi: chả xinh đẹp hay giỏi giang gì. Cứ thế,Vy tự gieo trong lòng vào một niềm tin.


"Mình yêu nhau anh nhé".


Vy type chậm rãi từng chữ một, rồi lại vội xóa đi. Cứ thế, chẳng biết cái dòng ấy được viết và xóa bao nhiêu lần.


"Buzzz"


- Đang làm gì vậy em gái? :D


Vy giật mình:


- Ai em gái anh vậy? :-"


- Lắm chuyện, anh bảo, mai mình đi ăn pizza kỉ niệm đi.


- Kỉ niệm gì? - Vy ngơ ngác.


- Kỉ niệm 1 năm ngày em bị tuột xích =))


- Giời ạ, nhạt vậy - Vy cười đầy thích thú.


- Ừh vì nó nhạt nên phải ăn pizza cho nó mặn. ;)) Thế nhé, mai anh qua đón.


Vy mỉm cười và quên bẵng mất cái dòng chữ vừa type.


Cô lái xe dọc con đường Láng, miệng không thôi lẩm nhẩm hát, mấy người qua đường nhìn Vy đầy tò mò, mặc kệ, cô đang yêu đời mà. Cô hình dung ra đủ thứ hay ho cho một buổi tối lãng mạn. Kỉ niệm một năm gặp nhau, có khi nào... Vy chẳng dám nghĩ tiếp vì nó quá đỗi hạnh phúc với cô lúc này...


Thu không anh


Vy ngắm đi ngắm lại mình trong gương và quyết định chọn váy màu hồng neon kèm với áo sơ mi trắng. Hí hoáy tết tóc các kiểu, trông Vy như một tiểu thư thực sự. Cô hồi hộp đợi đến giờ anh xuất hiện.


Anh vẫn chỉn chu như mọi ngày, vẫn áo sơ mi nhưng lần này được mặc kèm với một chiếc cardigan mỏng. Vy khá thích thú với sự hợp gout của anh và cô, tự Vy cảm thấy hai người thật đẹp đôi và hôm nay sẽ có cơ số người phải trầm trồ đầy ghen tị.


Anh chọn một nhà hàng pizza trên khu phố cổ, khá yên tĩnh và lịch sự. Họ ôn lại từ những ngày đầu gặp nhau. Niềm vui của anh và sự hạnh phúc của cô vỡ òa, quyện lấy cái ánh vàng neon từ những chùm đèn. Quán hôm nay khá vắng, cảm giác toàn bộ không gian và thời gian đang đọng lại để dành cho cô và anh một khoảng riêng tư khá lãng mạn.


- Trả em này - Anh đẩy gói quà về phía Vy.


Vy chậm rãi mở quà,


- Đừng bảo em là anh ngồi móc lại từng đoạn len bị xổ ra nhé - Vy thích thú cầm chiếc cardigan hồng lên đầy thích thú.


- Cứ nghĩ là vậy đi, xin lỗi em vì đã giữ nó quá lâu.


Vy chột dạ, quay sang nhìn anh:


- Anh lạ vậy?


Anh mỉm cười, cầm lấy tay Vy:


- Anh hỏi nè, em sẽ nhớ anh chứ?


Vy rụt tay lại.


- Anh đi đâu ạ?


- Ừ - Anh đáp gọn lỏn.


- Đi đâu? - Vy sốt sắng.


- Ba má anh ở bên Úc, họ gọi anh về. Với lại anh cũng có dự định sang đó học thêm về truyền thông.


- Không phải, ba mẹ anh đang ở Kiên Giang sao?


- Ngốc lắm, anh xạo đó. Đó là ngày xưa hồi anh chưa sinh ra thôi.


- Anh có trở lại không?


- Anh không biết.


- Em sẽ thế nào?


- Em tốt mà, sẽ có nhiều ông anh trai tốt cho một đứa em gái ngoan.


- Anh trai tốt ư?


Hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi gò má của Vy


- Ừh, sẽ có nhiều người khác làm tốt vai trò anh trai hơn anh mà. Với lại, rồi một ngày nào đó, em có người yêu, em cũng sẽ chẳng cần những ông anh trai như thế này nữa đâu. Ngoan nào, đừng khóc thế chứ.


Thu không anh


 Vy chẳng rõ cô khóc vì điều gì, vì anh sắp đi hay vì anh chỉ coi cô là em gái. Cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ con bị giành mất quà. Gì thế này, buổi tối lãng mạn và đặc biệt là thế này ư. Vy úp sầm mặt xuống bàn khóc nức nở. Anh bối rối, vuốt tóc Vy đầy an ủi, cô gạt phăng tay anh ra.


"Đồ phản bội, anh không xứng với tình yêu của em" - Vy muốn hét to điều đó trước mặt anh, nhưng lòng kiêu hãnh của một cô gái khiến giọng Vy chùng lại.


- Buồn nhỉ. Qua đó anh sẽ làm gì?


- Anh sẽ lấy vợ và làm cha.


- Tham vọng của anh bé nhỏ nhỉ - Vy nhếch mép, cố nhoẻn lấy một nụ cười nhạt.


- Ừ. Xin lỗi em.


- Vì điều gì? - Vy nén lòng mình


- Vì đã làm rách áo em nhưng luôn để em phải cảm ơn anh.


Anh thật tồi tệ, giá mà anh đừng làm rách áo Vy, giá mà anh đừng xuất hiện trước mặt Vy, giá mà Vy đừng có ham mê cái vẻ thanh lịch của mảnh đất Hà thành để mà ra tận đây học trong sự lo lắng của gia đình. Hàng ngàn câu giá mà cứ quẩn quanh trong đầu Vy, khiến nước mắt Vy không thôi chảy. Anh đứng dậy nắm lấy tay Vy:


- Mình dạo một vòng quanh Hồ Gươm em nhé, anh cũng muốn giữ lại chút kỉ niệm của nơi này.


Vy miễn cưỡng đi theo anh. Lòng nặng trĩu khiến chân Vy mệt mỏi. Anh vẫn cố bắt chuyện, nhưng Vy chỉ ậm ừ trả lời qua quýt, cô chẳng còn tí tâm trạng nào để nghe những câu chuyện lúc này của anh.Xe dừng trước xóm trọ, Vy bước xuống xe, quay phắt


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!