
Sau làn khói thuốc
Sau làn khói thuốc
- Này, cô ổn không vậy? - Tôi lo lắng hỏi.
Và trong một thoáng, tôi đã nhận ra điều bất thường nơi hình xăm trên vai của Laura. Hằn lên những đường nét nghệ thuật ma quái, là vài vết sẹo còn mãi với thời gian. Trên cánh tay cô ấy cũng có. Tôi thoáng toát mồ hôi lạnh khi liên tưởng đến hình ảnh bạo hành gia đình. Bần thần, bên tai tôi văng vẳng cuộc trò chuyện vào đêm kia với Nick, về cái "thời điểm" mà cậu đã ẩn ý. Nếu họ gặp nhau ở một thời điểm khác, trước khi Laura từ bỏ những khao khát rất đỗi con người và thực hiện một cuộc giao thương với cuộc đời: đổi niềm tin để mang về sự an toàn, thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Cô đã từng yêu ai chưa? – Tôi hỏi sau vài phút đắn đo.
Laura chợt bật cười, điều này khiến tôi khẽ giật mình.
- Ôi anh bạn. Câu hỏi mới dễ thương làm sao...! Nói thật nhé. Các mối quan hệ yêu đương làm tôi phát bệnh! Con người tốt nhất là nên sống thờ ơ, vô cảm với nhau.
- Tại sao?
- Tránh gây tổn thương cho đối phương.
- Cô quá sợ hãi thế giới này rồi.
- Điều gì khiến anh nghĩ vậy?
- Chúng hiện lên trong đôi mắt cô, Laura ạ.
Cô đặt mạnh lon bia xuống bàn, tiếng "cạch" chát tai báo hiệu lon bia đã rỗng. Laura đứng phắt dậy, cầm lon bia vứt vào thùng rác, rồi cứ đứng như vậy, xoay lưng về phía tôi.
- Anh lo cho Nick sao?
- Không hẳn chỉ cho cậu ấy.
Tôi thoáng nghe tiếng Laura cười, nhưng sao chua chát quá.
- Phải - Cô nói gần như thở - Nên lo cho anh ta.
Tôi nhún vai, đứng dậy rồi tiến về phía phòng tắm. Nhưng khi vừa đến ngưỡng cửa, tôi khựng lại và quan sát Laura. Cô lại thế nữa rồi. Laura đứng tựa vào dãy kính, và khi làn khói thuốc vây hãm lấy cô dần tan, tôi thấy đôi mắt cô chứa cả một vùng trời yên bình.
---------------------o0o--------------------
Tháng 12, Năm 2015
Di động của Nick bất chợt đổ chuông inh ỏi; kéo chúng tôi về với thực tại. Nick chớp chớp đôi mắt hằn vết quầng thâm với vẻ tiếc nuối. Trong một thoáng, tôi cảm thấy anh bạn tôi già đi rất nhiều. Nick bắt máy, hờ hững đáp:
- Anh nghe đây.
Tôi ngưng uống cafe, nhìn chăm chăm vào Nick.
- Được rồi, khi về nhà anh sẽ mua cho em.
Khoảng lặng khiến tôi nín thở.
- Anh cũng yêu em.
Trống rỗng.
Nick cho lại di động vào túi quần, vuốt mặt rồi nhún vai với tôi. Cậu bất lực rồi. Ánh mắt tôi chợt đậu lại trên chiếc nhẫn vàng đang quấn lấy ngón áp út của cậu, rồi thật nhanh, tôi nhìn lên, và dường như Nick vừa hướng mắt về chiếc ghế trống bên cạnh tôi. Chiếc ghế trống. Không bao giờ có người chịu ngồi lên nó mãi mãi. Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến vậy sao?
Giai điệu da diết của bài hát Nơi Tình Yêu Kết Thúc khẽ vang lên, một bản tình ca thân quen mà Nick nhiều lần đã cố phớt lờ nó để tái sinh thành con người mới. Chúng tôi lặng người, gần như bị hóa đá.
"Người yêu ơi, ngoài kia mùa đông đã rơi,
Lạnh không em... lẻ loi bàn tay rã rời,
Lạc mất nhau từ đâu mà bao yêu dấu vẫn nơi này,
Để nhớ thương đầy vơi vương trên môi mắt cay.
Này mùa đông ơi, ngoài kia người tôi yêu lẻ loi,
Xin hãy gom mây, đừng để mưa mãi rơi lối ấy...
Muốn đến bên người cầm tay và sưởi ấm đôi vai gầy,
Nhưng người... người vẫn đi mưa mãi rơi đầy.
Lạc mất lối... làm sao tìm nhau giữa một trời trắng xóa,
Vì những ân tình người mang theo thành băng giá
Người yêu ơi, đừng đi xin em hãy một lần nhìn lại phía sau...
Hãy một lần dù chỉ nhìn thấy nhau... xin hãy một lần..."
- Đúng là rất khó... – Cậu nói rất nhỏ, gần như thì thào.
Tôi thấy tâm trí mình trống rỗng khôn tả, và tôi không biết phải an ủi Nick như thế nào. Rồi một mảng ký ức hiện lên, tôi vô thức bật thành lời:
- "Hẳn tôi đã đi tới cuối một chặng đời. Nó đã kéo dài chừng mười lăm năm và giờ đây tôi đang đi ngang qua một quãng thời gian chết, trước khi lột xác."
Nick quay sang tôi, vẻ hơi hốt hoảng, và cậu nhíu mày thay cho câu hỏi. Tôi nhún vai, giải thích:
- Dạo này tớ đọc sách. Không hiểu sao tớ lại nhớ đến đoạn văn trong cuốn tiểu thuyết tớ vừa đọc.
- Cuốn sách tựa gì?
- Từ Thăm Thẳm Lãng Quên của Patrick Modiano. Một nhà văn Pháp.
- Lần sau mang cho tớ mượn.
- Tớ nhớ cậu đâu có đọc sách?
- Không sao. Tớ đã quen làm những chuyện mình không thích rồi.
Cậu cười khổ, một nụ cười méo mó khiến tôi thấy thật bất an. Bao năm qua, tôi biết Nick vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao...tại sao lại như vậy?
-----------------o0o---------------
Mùa đông năm 2008, sinh nhật Laura.
Buổi trưa hôm đó trông Nick vừa bí ẩn vừa khả nghi, nhưng gương mặt lại tràn đầy hạnh phúc. Tôi thật sự an lòng. Khi Nick tiến về phía cửa để ra ngoài phố, tôi nói với theo, bông đùa:
- Chắc tối nay tớ nên về muộn tý nhỉ?
- Cậu đi luôn cũng được.
Nick đáp với vẻ tinh ranh, rồi bắn ra ngoài cửa. Chỉn chu trong bộ trang phục công sở, tôi đi ngang phòng Laura, gõ tay lên cửa và nói "Sinh nhật vui vẻ".
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!