
Ở nơi xa ấy, liệu rằng sẽ có nắng?
Ở nơi xa ấy, liệu rằng sẽ có nắng?
Ngày...tháng...năm
Hôm nay anh ngỏ lời với mình. Cảm giác gì đây nhỉ, bức tường thành mình xây dựng bấy lâu nay bỗng lung lay. Đan Hạ ơi, mày làm sao thế này?
Ngày...tháng...năm
Quyết định nhận lời anh. Mình thật sự không biết sẽ là quyết định đúng hay sai. Anh và em, 2 đứa có quá nhiều điểm khác nhau. Con đường phía trước sao mập mờ quá.
Anh bảo anh tin rồi chúng mình sẽ vượt qua được. Được phải không anh???
Con tim ơi, lí trí ơi cho mình câu trả lời với.
Sending... Anh à, em quyết định thử. Em tin anh.
Từng trang, từng trang, là niềm vui, là xúc động, là những giận hờn vu vơ, là thương, là nhớ, là chờ, là mong, là bất ngờ, là lo lắng, là những nụ cười, là giọt nước mắt,...Là kỉ niệm xưa dâng lên, cay nồng nơi khóe mắt...Các cung bậc cảm xúc của một thời cứ thế cứ thế, chầm chậm trở về qua từng dòng chữ.
Ngày...tháng...năm
The end.
"Đan Hạ à, sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi nhé" Nó tự bảo lòng mình.
***
"Anh, nghe nói anh quen con nhỏ ĐH hả?"
Khang Kiện chợt giật mình. Cái tên này anh đã sớm quên. Nhưng tại sao cô gái này biết được.
"Anh đừng có mà giấu nhé, có người iu mà giấu à nhen?". Cô gái tiếp tục tấn công, cô đủ khôn ngoan để hiểu con trai chỉ cần một chút mánh khóe cô sẽ có được câu trả lời cô cần.
"Em đừng có chọc anh. Làm gì có. Anh độc thân vui tính mà em. Mà hôm nay em đẹp quá!"
"Hổng dám đâu...anh đừng có mà đánh trống lảng"
"Uhm, thật ra thì con nhỏ đó có theo anh, thấy tội nghiệp nên cũng thử quen một thời gian nhưng anh đá nó rồi. Em đừng bận tâm tới chuyện đó nhé. Anh chỉ thích những người...như em thôi!"
Cô vui thầm nhưng với bản tính ích kỉ và tò mò của con gái, cô vẫn muốn biết về người con gái kia, giọng cô nũng nịu: "Anh kể em nghe đi...đi...đi mà anh. Đừng nói anh ko dám kể nhé. Thế thì nghi lắm,..."
"Là vầy.... .... ..."
Người phục vụ bàn nhìn quanh rồi dừng mắt ở một đôi tình nhân ngồi gần đó. Họ đều có gương mặt thanh tú, chàng trai đang kể chuyện câu chuyện gì đấy cho cô gái, chốc chốc họ lại cười thích thú. Anh chỉ loáng thoáng nghe "Đan Hạ.... Đan Hạ là chuyện cười gì thế nhỉ?"
***
Ánh mắt mọi người nhìn mình hôm nay sao lạ quá. Đảo mắt nhìn lại từ đầu đến chân, gương mặt lun được nó ngụy trang bằng một nụ cười, quần áo cũng đàng hoàng như ai, Đan Hạ chợt lo, một nỗi lo không lí do. Là vì sao nhỉ?
"Ê tụi mày có biết Đan Hạ ko,nhìn vậy mà lẽo đẽo theo ông Khang Kiện bên Uni of S rồi bị đá cho đó..."
"Cũng tội nghiệp nó ghê hơ"
"Nghe chuyện gì chưa, cái Đan Hạ học bên ngành Y trường mình..."
"Con nhỏ ĐH đó cũng ghê lắm, ông KK nói nó lợi dụng ổng nên bị ổng đá cho đó..."
"Chuyện ĐH thiệt ko, mày nghe ai nói? - Chính miệng KK kể đó"
...
Đan Hạ điếng người. Trong thời gian quen anh, nó vẫn chưa công khai. Quen rồi chia tay mà không hề ai biết. Nó là người được tỏ tình nay thành kẻ lẽo đẽo bám đuôi van xin tình cảm của người khác. Nó nhớ lại dù trong lúc quen nhau, đến đi ăn cùng nhau bữa trước anh trả thì bữa sau nó trả, không thì nó cũng sẽ chuyển tiền cho anh, lợi dụng? lợi dụng? lợi dụng???
"Hi chị,...chị là Đan Hạ à"
"Đan Hạ à, em có ổn không?"
"Hình như dạo này em có chuyện gì à Đan Hạ? Có cần tâm sự gì không?"
"Ra em là Đan Hạ à...ra thế"
...
Đan Hạ cười. Cười chính bản thân nó. Rốt cuộc thì niềm tin, lòng tự trọng của một người con gái của nó cũng bị người ta tàn nhẫn dẫm bẹp lên. Nó ghét, ghét lắm những ánh mắt thương hại. Nó sợ, sợ lắm những cái nhìn soi mói.
(Một người buông tay, một người ngã... Rủ thêm người khác đạp rồi đi !)
***
Đang thả hồn vào bộ phim tình cảm Hàn quốc, bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, Xuân Chi uể oải với tay lấy cái điện thoại, giọng lười biếng: "Alô"
"Chi ơi, tao khổ quá, tao biết sống tiếp thế nào đây...."
Đầu giây bên kia tiếng nhỏ Đan Hạ khóc nấc lên từng hồi.
"Hạ Hạ, bình tĩnh, có gì nói tao nghe. À mà thôi, trước hết khóc được thì cứ khóc đi mày"
...
Cứ thế Xuân Chi ngồi nghe nhỏ bạn mình nấc lên từng hồi, trái tim nó dường như bị ai bóp nghẹt. Nó thương bạn nó. Nó giận mình bất lực. Nó chỉ ước gì ngay lúc này đây nó có thể dùng đôi bàn tay này lau nước mắt cho bạn, dùng bờ vai nhỏ bé này làm chỗ dựa cho Đan Hạ.
***
Nghe điện thoại triệu tập khẩn cấp của Xuân Chi ban chiều, tối đó Thục Khuyên và Hải Băng phi ngay tới quán. Giọng Xuân Chi đều đều tường thuật lại câu chuyện mà nhỏ Đan Hạ thút thít tâm sự với nó lúc nãy.
" Mie, thằng mất dạyyyyyyy !" Hải Băng đập bàn giận dữ
Thục Khuyên nhắc bạn: " Băng Băng bình tĩnh mày, mọi người đang nhìn kìa!"
" Kệ chúng nó. Tao tức lắm, tao chịu không nổi. Phải gặp tao, tao sẽ đi xé xác thằng mất dạy đó ra rồi muốn ra sao thì ra"
Xuân Chi hùa theo: "Băng Băng nói đúng. Thằng đó mất dạy quá. Hành xử không đáng mặt đàn
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!