Ở một chốn tình yêu bị quên lãng

Ở một chốn tình yêu bị quên lãng

Tác giả: Sưu Tầm

Ở một chốn tình yêu bị quên lãng

thật chặt" cái này tôi không có khả năng, ôi! tôi đâu được vẻ đẹp trời ban gì đâu. Tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Tôi cũng đâu có chạy theo van cầu tình yêu của anh ta, Mr A tự mình chạy theo tôi đấy chứ, xem ra tôi cũng có ma lực.


Tết nguyên đán. Anh đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi, vẻ trịnh trọng làm bố mẹ tôi ngây ngất, không cần sự cho phép của tôi anh nói rõ ý tứ của mình. Bố mẹ tôi cũng nhiệt liệt hưởng ứng, tôi cũng không còn trẻ trung gì, cần phải gả đi gấp, trong khi đến cầu thân là một anh con rể phúc tướng và gia cảnh đều thuộc hàng hiếm có. Mùng 3 Tết, anh tới đón tôi về nhà anh, giống như một chuyến tàu tốc hành đem tôi theo không kịp. Tôi định trốn biệt đi đâu vài ngày nhưng chưa thực hiện được kế hoạch lại không nghĩ anh lại nhanh nhạy đến như thế. Nhìn xem sự tuềnh toàng của tôi có thể ngay lập tức bị tống ra khỏi nhà anh. Tôi hi vọng thế, tôi hi vọng có ngăn trở nào đó xảy ra giữa tôi và anh, hay như mẹ anh thấy không có môn đăng hộ đối thắng thắn hay trừng mắt đuổi tôi về, tuy có chút bẽ mặt nhưng cũng không cần phải rơi vào thế mơ hồ thế này.


"Em nghĩ gì vậy?" tôi vẫn còn ngẩn tò te


"Sao cái gì cũng nhanh đến khó tin như vậy?" Tôi ảo não nhìn anh nhận lại chỉ là một nụ cười.


"Cái gì nhanh đến khó tin?" Tôi giương mắt nhìn anh


"Tất cả, tình cảm của anh, việc gặp gỡ hai bên gia đình giống như tàu siêu tốc chạy mãi chẳng thấy sân ga" Tôi nghĩ mình đã gặp đại hạn, anh nhìn tôi có chút cảm thông.


"Ở tuổi này rồi tình cảm của anh là xác đinh, còn việc gặp gỡ hai bên là cần thiết và đảm bảo" tôi không biết anh xác định được tình cảm được bao nhiêu phần trăm nhưng tôi thì chưa có phần trăm nào, anh cũng chưa từng nói qua thích tôi hay đại loại hãy thử yêu nhau, đơn giản một câu quen nhau giống như là vội vã cho vơi bớt sự trống vắng, muốn nhanh chóng che lấp một vài phần bị khuyết thiếu trong tâm hồn và làm vợi đi đau khổ vì đoạn tình 10 năm yêu một người khác của anh. Tôi thực sự hoài nghi.


Bữa cơm ở nhà anh trở nên rất trầm mặc, tôi nghĩ mình không đủ điều kiện mong sao sớm bị đá văng đi, con trai nhà họ ưu tú như vậy kết thân với tôi một cô gái nửa nông thôn bán thành thị quả là khó mà rung hợp. Tôi có chút chua xót nhưng lại cho đó là điều cần thiết, để cho cả cái sự vọng tưởng và ý nghĩ nhất thời của MrA qua đi. Đến cuối cùng mẹ anh lại nắm lấy tay tôi như thể gửi gắm, nói anh đã thực lớn tuổi rồi, cần một người bầu bạn. Cứ nghĩ sẽ không ai có thể làm anh thay đổi vì tình cảm sâu sắc dành cho Đinh Hương, nhưng giờ đây đã có tôi giải trừ phong ấn tình đơn phương ngu ngốc cho anh, khiến cả gia đình anh không khỏi vui mừng. Bất quá sợ tôi chê anh lớn tuổi mà thôi, mà lúc này tôi mới có phần để tâm, thì ra là anh hơn tôi nhiều tuổi vậy, cái này chưa từng là lý do khiến tôi e ngại.


Anh hỏi tôi nghĩ gì, tôi chẳng nghĩ gì cả. Trên cả đoạn đường tôi không nói, anh chỉ nhìn tôi rồi lặng lẽ lái xe. Lời mẹ anh nói vẫn còn vang bên tai tôi, họ nghĩ tôi là thuốc giải độc cho anh, lại nghĩ lý do họ chấp nhận tôi như vậy thật buồn cười.


Tháng ba trời không còn rét cắt da cắt thịt nữa, tôi bỏ mặc thị trấn và những ồn ào mà bỏ tới một nơi xa, hẹn với Mr A sẽ cho anh câu trả lời sau năm ngày. Tôi đòi hỏi như thế chứ anh nhất định chỉ cho tôi nửa ngày, bất bình tôi bỏ đi luôn một tuần thừa dịp ngao du đây đó. Nghe em phụ việc nói anh tìm tôi như thể tôi mất tích luôn rồi, cứ tìm đến hàng ngày rồi lại thất vọng ra về. Tôi mặc kệ, có người bất ngờ đến lại vô duyên kéo tôi vào đủ rắc rối làm tôi không kịp định hình cuộc sống, bất ngờ thì cứ là bất ngờ, tôi lại không thích bị điều khiển như một con rối, kể cả tình cảm cũng bị làm cho quay cuồng. Hình như trong tôi còn chưa đến mức độ yêu anh để mà vui vẻ đón nhận, người ta cứ khuyên bảo tôi tình yêu là huyễn hoặc chỉ cần cảm thấy cả hai phù hợp là tiến tới. Tôi sắp 30 còn anh cũng vài năm nữa là ở tứ tuần, tình yêu không cần quá nồng nhiệt, cứ đơn giản dịu dàng là có thể tiến tới bến bờ hạnh phúc. Đã đủ chín chắn để chịu trách nhiệm về hành động của mình rồi thì mọi rào cản rất dễ vượt qua.


Nghĩ thông tôi trở về, anh ngồi trước mắt tôi nhếch mày lên căn vặn tôi đã đi đâu? Tôi thở dài buồn cười, tôi nằm nhà cả tuần có đi đâu, nói oai là đi ngao du kì thực đến một độ tuổi con người ta trở nên lười biếng, nằm vật ra giường biếng nhác và suy nghĩ cứ quẩn quanh. Anh bảo tôi suy nghĩ quá lâu, tôi lườm anh chán ghét, khi anh


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!