Polaroid
Niềm tin nơi em

Niềm tin nơi em

Tác giả: Sưu Tầm

Niềm tin nơi em

có lẽ anh đang tìm ba mẹ mình. Không biết tôi nghĩ gì mà trong suốt quãng thời gian ấy, tôi vẫn thường đến với anh, ngay cả khi đã xuất viện về nhà, tôi vẫn lo lắng liệu rằng anh khỏe hay chưa? Anh ở viện suốt 2 tháng trời, chúng tôi đã thân nhau hơn, tôi còn mua hoa vào để bớt đi không khí của phòng bệnh. Chúng tôi càng trò chuyện càng thấy thích thú vì rất hợp nhau. Anh ra viện với rất nhiều di chứng, anh đã bàng hoàng khi biết mình sẽ phải sống cả đời trên chiếc xe lăn, anh cắn chặt môi đến tứa máu, còn bố mẹ anh thì chỉ lo trách bác sĩ tại sao để anh ra thế kia. Anh chỉ im lặng và rồi anh bật cười như điên dại, giọt nước mắt khẽ trào trên mặt anh. Tôi chỉ dám đứng nhìn anh từ xa cho đến khi anh lên xe về nhà.


Mãi lâu sau tôi mới nhắn tin hỏi thăm anh vì sợ anh vẫn còn buồn, anh chẳng trả lời nên tôi cũng không có lý do gì để tiếp tục. Thế rồi một ngày, anh gọi cho tôi và nói mình muốn tâm sự. Tôi vui lắm, cái cảm giác như người yêu xa lâu ngày gặp lại. Tôi mặc thật xinh và trang điểm nhẹ nhàng, khấp khởi đến chỗ hẹn với tâm trạng bồi hồi:


- Anh đã khỏe hẳn chưa ạ? Em thấy sắc mặt anh tốt hơn rồi đó. Anh phải cố gắng lên nhé. – Tôi hỏi một hơi khi vừa ngồi xuống ghế


- Từ từ đã nào, em uống gì nhé? Anh mỉm cười hỏi tôi.


Cứ như thế chúng tôi thường xuyên gặp nhau, khi thì ở công viên, khi thì quán cà phê, khi thì ở hiệu sách...Anh rất thích đọc sách, tuy rằng điều này không hẳn là tốt vì anh còn đang bị đau đầu. Tôi tặng anh cuốn sách về lòng can đảm và nghị lực sống mà tôi cho rằng rất hợp với anh lúc này. Và rồi tôi nhận ra rằng mình đã yêu anh từ lúc nào, không gặp anh một ngày tôi cảm thấy nhớ nhung, day dứt. Một ngày không tin tức đối với tôi thật rất khổ sở. Tôi mạnh dạn hẹn anh ra ngoài và lấy hết can đảm ngỏ lời yêu anh, điều mà trước đây tôi chưa từng làm đối với ai. Anh sửng sốt khi nghe tôi nói và quay xe đi ngay, bỏ mặc tôi ngồi chết trân ở đó. Tôi sợ mình đã quá vội vàng nên nhắn tin xin lỗi anh, anh vẫn im lặng. Mấy ngày sau anh hẹn tôi ra chỗ cũ:


- Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Em đừng thương hại anh. Em hãy nghĩ cho em ấy. Anh không thể đem lại hạnh phúc cho em như một thằng đàn ông bình thường. Đừng dại dột lãng phí thời gian vì anh. Em là một cô gái mà bao chàng trai đều mong ước, tại sao lại chọn anh? Anh chỉ là phế nhân.


- Em muốn chăm sóc cho anh cả đời này, anh có những điều mà những người khác không có, điều quan trọng là anh có yêu em không?


- Anh ...anh có, nhưng...ba mẹ em chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu, ai lại muốn con gái mình yêu người như anh. Rồi em sẽ khổ sở, và sẽ mau chóng chán anh, như thế thì anh đau lắm.


Tôi ôm anh thật chặt cắt ngang lời anh nói, tôi cũng không cần biết mình sẽ ra sao, chỉ biết rằng mình đang yêu và đang hạnh phúc. Bàn tay anh run run vòng qua người tôi và siết nhẹ. Chúng tôi cứ hạnh phúc như thế bất chấp mọi lời phản đối của gia đình tôi. Ba mẹ tôi bất lực vì con gái quá cương quyết, họ tuyên bố rằng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình.


Sau khi cưới nhau, tôi với anh ở chung với gia đình anh, tuy rất thương tôi nhưng mặc cảm trong anh rất lớn. Anh không muốn là gánh nặng cho tôi nên cố gắng tự mình làm những công việc cá nhân. Anh ít khi đi chung với tôi đến các bữa tiệc hoặc hội hè. Có lần khi đến nhà tôi dự đám giỗ, anh bị một người họ hàng của tôi nói khích, chê bai anh đủ điều. Vậy là anh lại càng tự ti hơn. Tôi luôn động viên anh rằng anh không vô dụng như anh nghĩ, rằng chỉ có anh mới làm tôi hạnh phúc. Tôi càng quan tâm thì anh càng trốn tránh, có vẻ như sự quan tâm ấy chỉ làm anh thêm tự ti. Có những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng nhưng lại phấn chấn ngay vì tôi rất yêu anh. Cứ như thế tôi luôn cố gắng giúp anh bằng hành động chứ không phải lời nói.


Một ngày mùa đông, trời lạnh như cắt, trên đường đi làm về, tôi cảm thấy như mình không còn chút sức lực, tôi đi như người mất hồn, rồi trời đất quay cuồng, tôi ngã xuống bất tỉnh.


Khi tỉnh dậy tôi thấy anh đang cầm tay tôi, nước mắt lăn dài trên má, anh rối rít:


- Anh xin lỗi, anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh nhé, anh sẽ không như thế nữa. Anh sẽ cố gắng để lo cho em và con của chúng ta.


- Con ư? Em có con rồi sao? - Tôi thều thào.


- Đúng vậy, anh là một người chồng tồi, ngay cả vợ mình đang mang thai mà cũng chẳng hay biết, anh thật đáng chết mà, em lo lắng cho anh mà anh đối xử với em chẳng ra gì, em tha thứ cho anh nhé?


- Ai ở vị trí của anh cũng sẽ như vậy


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!