
Ngày mai...trời lại nắng
Ngày mai...trời lại nắng
- A lô!!!
Thô bạo nhấn nút nghe, tôi còn chẳng nhìn xem ai gọi, quát ầm lên vào điện thoại.
- Cậu giận ai chuyện gì sao mà hành hạ đôi giày thế...haha
Tôi đứng tim, là giọng của Quân. Nhìn lại điện thoại, tôi phát hoảng vì mình vừa mới gắt lên với cậu ấy... Thôi xong rồi... Tôi dở khóc dở cười:
- Cậu đang ở đâu đấy...
- Ở đây, ngay sau cậu...
Tôi vội vàng ngoảnh lại, Quân đang cười híp mắt đứng ngay phía sau tôi... Tôi cảm thấy như chút hình tượng mình gây dựng suốt bao nhiêu lâu đang dần vụn vỡ, như lâu đài cát gặp ngay con sóng lớn. Buồn đến thê thảm.
- Cậu có chuyện bực mình sao?
- Không, chỉ là học hành chán quá. Sao cậu lại ở đây?
- Cậu hỏi hay thế? Tất nhiên là tớ đi học về rồi... À, hôm qua tớ đưa cậu về, cậu cũng nên cảm tạ tớ đi chứ...
Quân nhìn tôi, rồi lại quay ra nhìn trời, nhìn đất...
- Vậy... Tớ mời cậu ăn kem nhé!
- Okey my girl... Quá là hợp lý luôn...
"My girl"... Tôi có nên tiếp tục ảo tưởng về chuyện tình đẹp đẽ mà mình đang thêu dệt nên không... Tôi liếc Quân đi bên cạnh, mở điện thoại cài đặt nhạc chuông bài Pretty Boy của M2M. Có một câu nói sến súa mà người ta hay dùng là gì nhỉ... " Lời bài hát là tất cả những gì tớ muốn nói với cậu..." . Tôi thật không nghĩ có một ngày mình lại thành ra thế này. Thật là không chịu đựng nổi. Tôi tự dưng bật cười khúc khích, quên mất cả Quân đang đi bên cạnh. Cậy ấy quay sang nói nhỏ vào tai tôi...
- Mặt cậu... như quả gấc rồi kia kìa... hahaha...
Tôi xấu hổ, vội lấy tay che mặt, Quân đi bên cạnh tôi phá lên cười, tôi cũng cười, hai chúng tôi lại cười suốt dọc đường một lần nữa.
***
Quen nhau 2 tháng... Quân vẫn hay tan học cùng lúc với tôi, vẫn hay rủ tôi đi đây đó...vẫn hay chở tôi về nhà... Đôi lúc cậu ấy hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Còn tôi vẫn vậy, dành cho Quân một tình cảm đặc biệt.
Một buổi chiều lang thang trên hồ Gươm, Quân nhắc về một người con gái...không phải tôi. Tôi chua chát nhận ra, khoảng thời gian qua với tôi có lẽ chỉ là một cơn mơ dài.
- Tớ đã rất vui khi được gặp lại người con gái ấy. Cậu biết không, nhiều năm trôi qua rồi, cậu ấy vẫn chẳng thay đổi gì...
- À, vậy chắc cậu ấy rất xinh...
- Ừm, cậu ấy có đôi mắt biết cười. Rất đẹp. Chính đôi mắt ấy khiến tớ không quên được.
- À ra thế...
Tôi cúi thấp mặt, tôi chẳng thể nói thêm từ nào nữa, tôi nghĩ tôi sắp khóc mất rồi. Suốt từ lúc ấy đến khi Quân đề nghị chở tôi về, tôi như một khúc gỗ lẽo đẽo bám theo cậu ấy. Tai tôi ù ù, như một ngàn quả đại bác đang nã vào tâm trí tôi.
Khi bạn dốc hết mọi hi vọng cho canh bạc của hai người, nhưng cuối cùng, xuất hiện bên thứ ba, bạn phải ra về tay trắng.
Vừa về đến nhà, tôi nhảy vụt xuống khỏi xe, đưa vội chiếc mũ bảo hiểm vào tay Quân:
- Thế nhé... Cào cậu.
- Này! Cậu....
- Tớ ổn... Cậu đi cẩn thận.
Tôi cướp lời Quân, chẳng muốn nghe thêm một lời nào nữa...chỉ sợ lại không kìm được mà òa khóc trước mặt cậu ấy... Tôi không nhìn lại, chạy thẳng vào trong... Giọng Quân nho nhỏ câu gì đó, tôi chẳng thể nghe rõ...
Đêm. Tôi cứ nghĩ về câu chuyện mà Quân kể, về người con gái có đôi mắt biết cười ấy... Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thất tình nghĩa là như thế nào...
Sáng. Tôi hoảng hốt nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình trong gương. Khóc vì thất tình chẳng có gì đáng cười cả, nhưng hậu quả của nó để lại thì thật thê thảm. Mở điện thoại, có tin nhắn của Quân. Tôi chần chừ mất nửa phút rồi cũng mở ra đọc: " Nice day! Đã đỡ buồn chưa An ngố, hehe".
- Vô duyên...
Tôi gắt lên với cái điện thoại tội nghiệp, rồi quẳng nó xuống giường. Cậu ta còn dám gọi biệt danh của tôi rồi cười tôi như vậy... Tôi quả quyết vơ lấy điện thoại, thô bạo nhấn từng phím: " Chẳng làm sao mà tớ phải buồn cả." "Gặp nhau nhé, tớ đưa cậu đến một nơi...".
Quân đợi tôi ở trạm xe bus... Hôm nay tôi không muốn nói chuyện,còn Quân đột nhiên cũng không nói nhiều, cười nhiều như mọi ngày nữa. Chúng tôi chẳng nói với nhau nhiều suốt quãng đường dài, tôi cũng quên hỏi cậu ấy đang đưa tôi đi đâu.
Nơi chúng tôi đến là Học Viện Mỹ Thuật... Tôi không hiểu Quân muốn gì khi đưa tôi đến đây, thật sự không hiểu. Chúng tôi dễ dàng qua được cổng, hình như mấy người bảo vệ ở đây đều biết đến Quân. Cậu ấy đưa tôi tới một sân bóng nhỏ ở đoạn cuối Học viện. Ở đó có mấy chiếc xích đu, chúng tôi chia nhau tự chọn lấy một chiếc để ngồi... Quân vẫn im lặng, tôi là người lên tiếng trước:
- Cậu đưa tớ đến đây làm gì vậy?
- Cậu thật sự không nhận ra tớ hả...
- Nhận ra, tất nhiên là nhận ra, cậu là Quân. Chẳng lẽ cậu định nói cậu không phải là Quân...
Quân nhìn tôi, cậu ấy cười. Tôi không có cơ sở nào để phủ nhận sự thật là nụ cười ấy đẹp:
- Để tớ
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!