
Mình yêu nhau đi chị!
Mình yêu nhau đi chị!
- Rãnh rỗi dzữ hen? bàn trống quá trời sao qua bàn..c.h.ị - Đang nói, bắt gặp cái nhíu mày không vui của hắn, tôi im re.
- Sao trốn tránh anh? Một tháng chưa đủ để em suy nghĩ hả?
- Tui...Biết trả lời sao đây, hình như tôi thích hắn thật rồi.
- Em cũng thích anh, đúng không?
- Dựa vào đâu mà nói zậy? tự tin quá hen!
Tôi nói mà không dám nhìn thẳng vào hắn. "Trời ạ! Sao hắn biết? tôi chỉ mới nhận ra đây thôi mà". Thì ra, ẩn sâu cái vẻ ngoài hơi bị mạnh mẽ của mình, tôi cũng chỉ là một đứa con gái muốn yêu và được yêu!
- Dựa vào trực giác, dựa vào em đang trốn tránh mắt anh.
- Cái gì?
Quay mặt lại, tôi ngỡ ngàng...hắn! Sao hắn có thể cười một cách đáng ghét như thế? Sao trước đây tôi không nhận ra hắn "vô lại" như thế nhỉ? Có gì đáng cười đâu. Bực mình quá, tự nhiên bị ríu lưỡi zậy nè?
- Nếu không em nhìn thẳng vào anh, nói 4 chữ " TÔI KHÔNG THÍCH ANH", Anh sẽ không làm phiền hay xuất hiện trước mặt em nữa, chúng ta sẽ quay trở về điểm xuất phát của 4 năm trước.
- Tui..không... - Tôi lắp bắp...
Thừa nhận...đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị đối mặt với rất nhiều chuyện...trốn tránh, mình sẽ trở thành kẻ hèn nhát, bao nhiêu người sẽ thất vọng, và hắn...liệu tôi có thể trở về như trước, xem như hắn chưa từng tồn tại hay không??? Suy nghĩ như bị đan xen, lần đầu tiên, giữa cảm giác và lí trí của tôi, hình như không có sự hài hòa thống nhất...
Giữa cái nóng bức của Sài Gòn, cái nhìn chăm chú của hắn, giữa những hỗn độn trong suy nghĩ của tôi, giai điệu bài hát bỗng dưng vang lên:
"Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau điHay để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì rồi nói cho em nghemột câu thôi1, 2 ,3, 5 anh có đánh rơi nhịp nào không?................................"
Có lẽ bài hát đã được phát ra từ lâu, chỉ là tôi không chú ý mà thôi. Nhưng mà đúng lúc thật. Một vài lần tôi thấy tim mình lạc nhịp khi nghĩ về hắn. Một vài lần, tôi nhận ra mình hay mỉm cười vu vơ khi nhớ về hắn. Thì ra tôi cũng thích hắn từ lâu, chỉ là tình cảm đó được tôi nhét vào thứ gọi là "tình chị em" thôi....
Lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên tôi nhận thấy ánh mắt hắn sáng như vậy và ánh mắt ấy đang nhìn tôi với cái nhìn thật hiền, cái nhìn khiến tôi thấy mình nhỏ bé, cái nhìn cho biết tôi đã và đang được yêu thương, trân trọng và chính cái nhìn ấy đã khiến tôi âm thầm quyết định từ bỏ chức vị "chị" nhiều đặc quyền đặc lợi để rồi có chút xíu không cam tâm để làm "em" của hắn. Ngoài kia, nắng đang trải dài và dòng người hối hả xuôi ngược, giữa cái nhìn chăm chú và hồi hộp của hắn, giữa nhịp tim đang đập rộn lên liên hồi của tôi, tôi nghe tiếng mình cất lên nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Ừ. Em thích anh.
Thì ra, thừa nhận tình cảm của mình cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.
- Anh biết. Cám ơn em.
Cám ơn? Cám ơn tôi cái gì cơ chứ? tôi thấy khó hiểu, ngước lên định hỏi hắn lại bắt gặp hắn đang cười, không phải là nụ cười đáng ghét như tôi từng rủa xả lúc trước mà là một nụ cười...trẻ con và hạnh phúc thì phải? Tôi có thể hiểu là hắn đang hạnh phúc vì tôi không? Tự nhiên tôi thấy mặt mình hình như đang nóng lên và bất giác cũng ngây ngô mỉm cười theo hắn quên mất ý định hỏi của mình. Hai đứa "bệnh" thật! Cứ nhìn nhau rồi cười.
Thật ra tôi có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, muốn hỏi hắn cả tháng nay hắn làm gì mà không nhắn cho tôi dù chỉ một tin; muốn hỏi hắn đã suy xét cho kỹ càng về một tương lai đầy gian nan khi hai đứa yêu nhau chưa? Muốn rõ ràng hỏi hắn mức độ tình cảm trao ra cho mình là bao đầy, mấy sâu? Muốn hỏi hắn thật sự thích tôi từ khi nào...nhưng lại chẳng cất nổi thành lời. Thôi thì cứ một lần sống thật với tình cảm của mình để rồi ra sao thì ra. Đột nhiên tôi nhớ lại câu nói của gia sư Tóc Xoăn lúc nãy "Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Tình cảm cũng vậy, một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương"
Tôi mỉm cười và bất giác nhận ra tay hắn đã nắm chặt tay tôi từ thuở nào...
Phạm Xâm
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!