Lối rẽ cho những hận tình

Lối rẽ cho những hận tình

Tác giả: Sưu Tầm

Lối rẽ cho những hận tình

Linh thì vốn rất có cảm tình với những người học hành đàng hoàng.


Linh ngồi xuống, không một chút gượng gạo. Anh nhìn Linh cười:


- Anh tên Minh Tiệp. Em là Phương Linh đúng không? Anh biết em từ hôm đám cưới chị Hạnh. Chị ấy là chị gái anh.


- À. Dạ. - Linh như vỡ lẽ được băn khoăn trong lòng.


Sau câu mở đầu như thế, anh và Linh lại chẳng biết phải nói gì. Linh với ấm trà, rót vào chén cho bố và anh.


Tiệp nhìn cô, trái tim anh mỗi lúc một nhiều hơn của nhịp đập yêu thương.


Tối hôm sau, anh lại đến tìm Linh. Hai người ngồi dưới rặng tre ngay đầu ngõ. Trăng rằm ngày hè sáng vằng vặc nhưng sao lòng Linh lại thấy tăm tối và đầy trĩu nặng. Linh chỉ len lén thở dài chứ giữa cô và Tiệp chưa đủ thân thiện để cô có thể nói ra nỗi lòng mình.


Tiệp thấy cô im lặng, ánh mắt cứ dõi nhìn vào làn nước ao khẽ lăn tăn trước mặt, anh đoán cô tuổi mới lớn không tránh khỏi những suy nghĩ vu vơ. Thế nên, anh cũng lặng lẽ ngắm cô trong tự nhủ "Anh nhất định sẽ cưới cô gái này về làm vợ".


Lối rẽ cho những hận tình


***


- Chúng ta không thể bỏ đi được anh ạ. – Linh nắm bàn tay Đạt nói trong nước mắt.


- Thế em bảo chúng ta phải làm sao? – Giọng Đạt hơi gắt pha chút bất lực.


- Mình kết thúc thôi anh ạ. Em sẽ lấy người khác. – Linh nghẹn ngào, vụt chạy đi để lại Đạt chết đứng trong nỗi đau.


Ngày lễ vu quy, người người ra vào tấp nập cười nói rôm rả, riêng một mình Linh, đôi mắt vô hồn lặng im bên khung cửa sổ.


Để dứt tình với Đạt, Linh nhanh chóng nhận lời kết hôn với Dũng ở xã bên - một người cũng thầm thương trộm nhớ Linh từ lâu. Nhà Dũng cũng thuộc thành phần gia đình cơ bản. Tuy thế anh cũng chăm chỉ làm ăn, giúp đỡ bố mẹ trông coi và phát triển xưởng mộc chứ không thể hiện là một tay công tử bột chỉ biết ăn chơi, phá phách.


Đôi lần, cô cũng có suy nghĩ đến Minh Tiệp. Có lẽ anh là một người có học vấn cao nên cách cư xử của anh cũng khác. Anh không vồ vập mà từng bước đến bên như một người bạn tâm tình không cần nói cũng đủ để an ủi lòng nhau. Cô biết anh có cảm tình với cô nhưng bản thân cô biết mình đang đứng ở vị trí nào. Hơn nữa, mỗi lần bên cạnh anh, trong cô chỉ là sự bình yên, nhẹ nhàng. Cô dường như tôn sùng anh – một con người mang nhiều tri thức.


***


Ngày Phương Linh bước lên xe hoa cũng là ngày Đạt cất bước rời xa quê hương vào với vùng đất Tây Nguyên đầy gió và nắng. Anh ra đi mang theo nỗi hận đời, hận số phận nghiệt ngã và hận cả người con gái ấy.


Cuộc sống mới với chàng trai 20 tuổi đầy những khó khăn trắc trở. Anh chẳng thể quen nổi kiểu thời tiết ngày nóng đêm lạnh của miền đất này. Thêm vào đó là nỗi nhớ quê hương, nhớ Linh làm trái tim anh day dứt. Anh làm bất cứ việc gì có thể để tìm quên nỗi đau dày vò trong anh.


Thời gian dần trôi, anh cũng đã trở thành một chàng trai 30 tuổi đĩnh đạc. Tuy nỗi buồn về mối tình dang dở như vẫn còn vẹn nguyên nhưng giờ đây trong anh đã chẳng còn nỗi khắc khoải, vô hồn mỗi khi màn đêm xuống. Anh chẳng biết vì trí tuệ và sức trai trẻ hay là nỗi đau trong quá khứ đã giúp anh thành ông chủ lớn được nhiều người kính nể như ngày hôm nay.


Anh gặp Mai – người con gái kém anh 3 tuổi. Cô không đẹp nhưng nhìn cô cười anh lại thấy cô có nét gì đó rất duyên.


Có lẽ vì cả anh và Mai đều đến với nhau khi cả hai đều đã trải qua mối tình đầu nên qua rồi cái ngây dại của mãnh liệt và nồng cháy.


Anh yêu Mai yên bình và lặng lẽ.


Một đám cưới đầm ấm được diễn ra nơi quê nhà – nơi mà anh đã cho anh nhiều điều không thể quên.


...


Anh vẫn nhớ y nguyên ngày anh dẫn Mai về ra mắt, chẳng hiểu sao bàn chân anh lại dẫn lối đến nhà Linh. Cô vẫn đẹp, vẫn đằm thắm. Khi nhìn thấy anh, cô một chút ngỡ ngàng nhưng rồi khẽ mỉm cười mời anh vào nhà uống nước.


Nhìn Linh và nhìn căn nhà của vợ chồng Linh đang sống, anh biết rằng cuộc sống của cô chẳng phải phú quý đủ đầy nhưng hạnh phúc.


- Anh Đạt bây giờ nhìn oai ghê. – Linh đùa như thể mang hàm ý "Nếu ở bên em, anh đã chẳng có được những thành công này".


- Đã phải đổi rất nhiều đắng cay. – Đạt cũng đâu có vừa khi lời nói bâng quơ mà đầy thâm thúy.


Linh hơi bối rối, gượng cười, đưa chén trà lên miệng. Đúng lúc hai thằng nhóc đi học về, "Có lẽ là con Linh" - Đạt đoán thế. Chúng thật sự rất kháu khỉnh mà anh nghĩ chắc được di truyền từ mẹ. Hai đứa nó cũng rất ngoan khi lễ phép khoanh tay chào mẹ và Đạt rồi mới dẫn nhau đi.


- Được hai đứa đây rồi sao Linh? – Đạt hỏi mà có chút gì đó dường như là không vui.


- Dạ. Chúng nó cách nhau hai tuổi anh ạ. Được cái cũng chăm chỉ học hành. – Mỗi khi nhắc đến con, cô lại như cỗ máy


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!