
Khi trời có mưa bay
Khi trời có mưa bay
Rồi trời xui đất rủi thế nào, đại khái là hai đứa có dịp thân thiết nhau hơn trong vài ngày lúc đi thi. Mặc dù anh là niềm hi vọng còn nó là thành phần đi thêm cho đủ quân số. Trong khi nó_ đứa con gái duy nhất phải thức đêm làm mấy trò vớ vẩn chỉ vì chắc chắn không có hi vọng đem lại thành tích, còn những người khác thì về phòng đóng cửa. Chỉ có anh là lọ mọ sang phòng Hạ ngồi, dù chẳng giúp được gì hơn ngoài cười vào cái sự "bánh đần" của nó, nhưng làm nó cảm thấy đỡ tủi thân và vui đến lạ. ẤM ÁP.
Sau 3 ngày ngắn ngủi ở bên anh, lúc nó bày ra trò oẳn tù tì huyền thoại, anh thắng liên tục nhưng cho nó "nợ" mà không búng tai nó. Rồi cho nó lấy áo để che mưa dù không tự nguyện cho lắm, hay còn nhiều trò khác. Hạ nghĩ mình đang thích Tuấn, nghiêm túc đấy nhé.
Trở về, Hạ nhớ Tuấn da diết. Nó như điên lên nếu một ngày không nhìn thấy anh lần nào, mặc dù "nhìn" ở đây có nghĩa là chỉ đứng từ xa để ngắm. Tuấn trở nên nổi hơn bao giờ hết, tài năng của anh đã được ghi nhận rất xứng đáng. Sẵn với ngoại hình vốn có, anh trở thành tâm điểm bàn tán, là ngôi sao của các bạn, các chị khóa trên và các em khóa dưới. Hạ thì không quan tâm điều đó. Thứ ám ảnh nó là sự ấm áp khi ở bên anh. Nó trầm tính hơn, ít nói, ít cười, vì phần lớn thời gian đều nghĩ về anh. Nó giật mình mỗi khi nghe thấy nhắc đến tên anh. Nhưng nó nhạt nhòa tới vô cùng trong cuộc đời sắc màu của anh, nó biết rõ điều đó. Anh coi nó như một người bạn xã giao trong số rất rất nhiều mối quan hệ. Nó coi anh là tất cả.
Nhiều ngày sau, Hạ nhắn tin bắt chuyện nhiều lần, nhưng anh chủ yếu không trả lời, có chăng chỉ xã giao. Hạ cảm thấy lòng không yên, lúc nào cũng hoang hoải, trống rỗng.
Ngày hôm ấy, tiết trời bất chợt gió mùa, có mưa bay. Hạ quyết định tỏ tình. Tất nhiên là không đủ dũng khí để nói trực tiếp. Nó nhắn tin cho anh, và chắc kết quả đã rõ...ĐAU.
* * *
Một dấu lặng buồn, trong lá thư Hạ nhờ tôi chuyển cho Tuấn trước ngày cô ấy vĩnh viễn rời khỏi.
Anh à! đứa trẻ nào cũng cần một dấu mốc trong cuộc đời nó để trưởng thành. Có lẽ em đã có. Kể từ khi ấy, em như sống đúng với dấu lặng trong tên em. Em cười đúng nghĩa là buồn, như là những gì tạo hóa đã vạch sẵn trên gương mặt không có điểm gì vui tươi của em vậy. Khuôn miệng "cười khóc khó phân biệt", đuôi mắt dài, hướng xuống, ưu tư. Em của ngày xưa vẫn thoải mái vui tươi dù tạo hóa quả thực tạo ra em không được đẹp. Nhưng ngày hôm nay dường như chẳng còn chút gì của vô tư hôm qua. Em đau lòng biết mấy mỗi lần nhìn thấy anh, tưởng chừng rất gần mà mãi mãi không thể chạm vào. Tất cả những kỉ niệm về anh dù chỉ là rất nhỏ, cứ cào xé em, khiến em đau đớn trong cuồng si vọng tưởng. Em muốn khóc khi thấy chị ở trọ cùng nhà đang trong vòng tay người yêu hạnh phúc đi ngoài phố. Khi bạn bè em có đôi có cặp. Và khi em cứ luôn nghĩ về anh.
Mười lăm năm rồi, liệu anh có còn nhớ tới em, một kẻ nhạt nhẽo trong cuộc đời đầy sắc màu của anh? Chúng ta đều đã đi qua những năm tháng niên thiếu ấy. Những thứ anh còn nhớ là gì? Liệu có chút nào của em không? Lời tỏ tình vụng dại hôm ấy, cả đời em không quên, cũng cả đời không hối tiếc. Em biết trước câu trả lời, nên đã nói với anh đừng trả lời. Liệu anh còn nhớ, hay đã quên rồi?
Hôm nay, có lẽ là ngày cuối cùng của em, những mộng ảo cuồng si 15 năm rồi, nay tới lúc phải dừng lại thôi. Chúc anh hạnh phúc.
Ngày tôi cầm lá thư mà Hạ đưa, cũng là ngày cuối tôi gặp cô ấy, trời có mưa bay.
Mưa bay....
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!