
Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra
Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra
Sau hồi im lặng, Tristian để hai tay lên má Nina, và trước khi cô nàng hốt hoảng phản xạ lại, anh đã kịp nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía thành cầu. Trước mắt Nina giờ đây là một bức tranh tuyệt đẹp đến nghẹt thở, hoàn toàn có thể so sánh với kiệt tác của Van Gogh: vầng mặt trời rẽ những tia sáng trên nền trời xanh biếc, nắng nhạt phủ lên đỉnh của những toà nhà cao tầng phía xa, khiến chúng lóe sáng như những viên pha lê. Hai bên là hàng cây đang đùa vui cùng gió, và những tán cây ngân vang khiến những chiếc lá rơi – như một cơn mưa màu vàng - xuống dòng sông trong vắt, đến mức có thể thấy bóng chiếc lá thu phản chiếu trên mặt nước. Những chiếc lá vàng cứ bồng bềnh trôi báo hiệu một mùa thu ảm đạm sắp kết thúc.
- Lần đầu tiên thấy cảnh này, tôi đã không thốt nên lời.
Nina vẫn mê mẩn chìm vào khung cảnh bồng lai ấy. Đôi mắt cô như bị thôi miên, tâm trí dần thanh tẩy trở nên trống rỗng. Tại sao cô không hề trông thấy cảnh tượng này dù cô đã từng đi qua đây?
Như đọc được suy nghĩ của Nina, Tristian liền lên tiếng:
- Đôi khi cô quá chăm chú vào đường thẳng mà không nhận ra hai bên cạnh cô có biết bao nhiêu điều tốt đẹp.
- Nói tiếp đi.
Tristian nghiêng đầu nhìn Nina.
- Giúp tôi tìm ra điều tốt đẹp đó đi – cô giải thích.
- Không, cô là người nói mới phải chứ. Tôi đang chờ nghe câu chuyện khiến cô vác mái tóc tổ chim đến gặp tôi đây.
Nina lườm chàng họa sĩ kì lạ. Sau hồi lưỡng lự, cô xoay người lại tựa lưng vào thành cầu, đôi mắt hướng vào khoảng không vô định và bắt đầu kể về chuyện giữa cô và Eddie. Tristian tì tay lên thành cầu thô ráp, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng buông tiếng thở dài.
- Sophie đã phản bội Eddie sau hơn hai năm yêu nhau. Bây giờ nghĩ lại, chuyện anh ấy trải qua thật sự kinh khủng. Eddie bắt gặp Sophie đang trần như nhộng trên đùi của thầy dạy kèm trong phòng cô ta. Không những thế, sau trận cãi vã kịch liệt, ả còn thú nhận ả ngủ với ít nhất năm người trong lúc quen anh ấy. Và từ đó Eddie thay đổi hẳn. Anh ấy hầu như không cười và mất hết toàn bộ niềm tin vào tình yêu.
- Và vì cô đã ở bên an ủi Eddie, nên anh ta đã chấp nhận làm người yêu của cô?
- Thừa nước đục thả câu! Anh cứ nói thẳng ra như thế!
- Tôi vẫn chưa nhìn ra lý do khiến cô mang quả đầu huyền thoại ấy đến gặp tôi.
- Anh ấy vẫn luôn yêu Sophie... – Nina buông lời nói hòa cùng tiếng thở dài, như thể cô không đủ can đảm thốt ra nó.
- Là cô tự cảm nhận hay...?
- Eddie đã nói thẳng với tôi, anh ấy muốn cả hai chúng tôi buông tha nhau. Một lời tạm biệt ngắn gọn. Kết thúc tình bạn lẫn tình yêu đơn phương thảm hại. Thật ngu xuẩn, dù biết đó là sai lầm nghiêm trọng ngay từ đầu nhưng tôi vẫn không thể chối từ.
Những cơn gió khẽ lướt ngang, Nina thấy như chúng vừa xuyên qua cơ thể mình. Hốc mắt cô nóng hổi, và cô không tài nào ngăn được cơn đau buốt nơi cổ họng. Tristian lẳng lặng lấy từ trong túi áo khoác da ra hai viên kẹo, một vị dâu, một vị nho. Anh đưa cho cô vị nho, nhưng cô lịch sự từ chối. Cô cực kì ghét nho.
- Thử xem nào - Tristian nài nỉ - biết đâu cô sẽ thích vị nho. Hoặc phải thử nó cô mới biết kẹo nho nó tệ cỡ nào chứ.
- Sao tôi lại phải cố nếm thử khi mà đã biết trước rằng tôi sẽ ghét vị đó chứ?!
Vừa dứt câu, Nina chợt khựng lại. Cô hiểu ra ngay Tristian đang muốn ám chỉ việc cô lao vào Eddie như con thiêu thân với một khát khao tuyệt vọng. Carlos Ruiz Záfon nói không hề sai: "Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ. Chúng ta thường có xu hướng theo đuổi thứ gì khiến mình tổn thương nhất."
Nina lườm chàng họa sĩ, rồi cô ăn thử viên kẹo nho. Hương nho nhân tạo xộc lên mũi khiến cô phải nhăn mặt lại, cô hoàn toàn không thể chịu nổi vị nồng gắt khó chịu này. Cuối cùng cô chịu thua, đành nhả viên kẹo xuống dòng sông. Tristian chìa cho cô viên kẹo dâu mang màu hồng phiến – riêng màu sắc cũng đã thể hiện được hương vị thơm ngon của nó.
- Cô hiểu không Nina. Đôi khi số phận mạng đến cho ta một người chỉ để giúp ta nhận ra người đó không phải là một nửa của đời mình. Đã nếm mùi đau khổ thì mới cảm nhận được hạnh phúc. Nếu cuộc đời chỉ toàn là ánh sáng, thì cô sẽ không thể biết được niềm vui của kẻ ngập trong bóng đêm khi tìm được ánh sáng. Như việc cô ăn viên kẹo nho dở tệ này, tôi đảm bảo sau khi ăn kẹo dâu này vào cô sẽ thấy nó ngon gấp ngàn lần bình thường. Vì thế, Nina à, đó là một sai lầm không hề sai lầm.
Im lặng nhìn Tristian, Nina có cảm giác anh vừa bước ra từ cuốn tiểu thuyết viễn tưởng của Cassandra Clare. Ở chàng họa sĩ cứ
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!