
Hành trình yêu thương
Hành trình yêu thương
***
Và Nhi cũng không phải chờ đợi lâu để có thể gặp lại Thiên. Trường Khiêm có tổ chức prom chia tay khóa cuối và toàn thể học sinh trong trường đều có thể tham dự. Nhi biết với tính cách của Thiên, cậu ấy sẽ chẳng bỏ lỡ một bữa tiệc dành cho những chàng hoàng tử như thế. Sắm cho mình một chiếc váy trắng thật xinh, đến tiệm làm tóc và trang điểm, Nhi đã không còn nhận ra mình trong trang phục của một cô công chúa. Và điều Nhi mong chờ nhất chỉ còn là thái độ của Thiên khi gặp lại mình.
"Chà chà cô công chúa nào thế này? Xin hỏi nãy giờ đứng đây bạn có thấy cô nàng tên Nhi nào đi qua không, sao nãy giờ vẫn không thấy"
Nhi bật cười trước sự vui nhộn của Khiêm, cũng lâu rồi từ ngày vào đại học hai đứa mới có dịp cười vui như thế. Trong lúc chờ Khiêm chuẩn bị Nhi lang thang trong căn phòng quen thuộc của cậu ấy. Vẫn là tủ sách đồ sộ quen thuộc, có một vài quyển sách mới mà Nhi chưa thấy, những bài thơ mà thi thoảng hứng lên Khiêm sẽ làm, và cả quyển sổ màu xanh Nhi hay thấy cậu ấy mang theo. Có lẽ là tập thơ mà cậu ấy thích nhất vì Nhi thấy Khiêm rất trân trọng nó. Tò mò Nhi mở thử ra xem và ngạc nhiên khi thấy tên mình....
Prom rất đông các bạn sinh viên, hầu hết ai cũng xuất hiện trong những bộ trang phục lộng lẫy. Nhưng giữa đám đông Nhi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cậu ấy. Hai năm trôi qua, Thiên cũng đã thay đổi ít nhiều, cậu ấy cũng đã trưởng thành hơn, chỉ có nụ cười thì chẳng thể lẫn vào đâu được. Nhi tiến lại gần và chủ động bắt chuyện với Thiên. Nếu là hai năm trước, có lẽ Nhi sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi có một ngày,một cô gái vốn nhút nhát chỉ dám nhìn chàng trai mình yêu quý từ xa giờ có thể tự tin đối mặt với cậu ấy như thế. Dĩ nhiên Thiên đã rất ngạc nhiên khi nhận ra Nhi.
Trong suốt hai năm qua, Nhi đã bao lần tưởng tượng ra cảnh này, tưởng tượng Thiên sẽ nhìn Nhi bằng một con mắt thật khác khi Nhi đã trở nên xinh đẹp. Hai đứa trò chuyện hết sức tự nhiên như những người bạn cũ lâu năm gặp lại, Thiên còn chủ động xin số điện thoại của Nhi và hẹn lát nữa khi prom tan, mời Nhi đến dự bữa tiệc cậu ấy cùng nhóm bạn tổ chức để mừng Thiên về nước. Hai năm để mong chờ giây phút ấy, tất cả đều giống như những điều mà Nhi tưởng tượng cả trăm lần, nhưng trong tất cả những lần ấy, Nhi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ từ chối lời mời của Thiên.
Nhi nhanh chóng đi tìm Khiêm và rủ cậu ấy ra về. Dù prom rất vui, nhưng Nhi cảm thấy nó không dành cho mình. Nhi đã luôn mong chờ đến ngày này, nhưng khi nó đến lại không mang lại một cảm giác thỏa mãn và hài lòng như mình vẫn tưởng. Có lẽ những cố gắng của Nhi không còn vì tình cảm ngày nào Nhi dành cho Thiên, có lẽ đó chỉ là sự hiếu thắng và mong muốn được cậu ấy công nhận. Giờ đây Nhi đã nhận ra điều gì mới là quan trọng với mình, về những dòng nhật kí trong cuốn sổ xanh của Khiêm mà Nhi đã vô tình đọc được.
"Thứ... ngày... tháng...
Bạn có thể dễ dàng cảm nắng một cô gái xinh đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng người mà bạn sẵn sàng nắm tay bước trên con đường đời hẳn phải là một cô gái có tâm hồn đẹp. Nhi có thể không xinh xắn, nhưng lại luôn khiến tôi cảm nhận được sự dễ thương và đặc biệt là nụ cười tươi tắn khiến mọi vật xung quanh dường như cũng bừng sáng theo sự vui vẻ của cô ấy.
Thứ.... Ngày ... tháng...
Lấn đầu tiên trong suốt bằng ấy năm, tôi nghe Nhi nhắc về một chàng trai với ánh mắt lấp lánh niềm vui như vậy và chàng trai ấy lại chẳng phải là tôi. Tôi đã nghĩ chúng tôi có thể giữ tình bạn này đến một ngày nào đó thích hợp nhưng giờ đây cô ấy lại khiến tôi hoang mang thực sự. Mỗi khi nhắc đến tên Thiên ánh mắt của Nhi luôn sáng lên một vẻ tinh nghịch, có lẽ vì thế cô ấy chẳng bao giờ thấy được ánh mắt của tôi, để thấy tình cảm mà tôi luôn cố sức che giấu đằng sau ánh mắt ấy.
Thứ... ngày... tháng...
Ngày Thiên đi tôi biết Nhi đã buồn rất nhiều. Suốt hai năm cô ấy đã cố gắng để thay đổi vẻ bề ngoài của bản thân, đó thực ra cũng không phải điều gì quá xấu. Chỉ có điều tôi không muốn thấy Nhi phải gượng ép mình như thế. Có lẽ cô ấy có thể thay đổi được vẻ bề ngoài, nhưng lại làm mất đi sự đáng yêu, vô tư vốn có và cũng từ đó nụ cười của Nhi cũng ít khi lấp lánh niềm vui. Hai năm trôi qua, không phải tôi không đủ can đảm, chỉ có điều ngoài Thiên ra dường như cô ấy chẳng thể nhìn về phía ai khác.
Thứ... ngày... tháng
Thiên về, và tình cờ học cùng ngôi trường mà tôi đang theo học. Tôi biết cô ấy đã mong chờ điều này từ rất lâu. Lại một lần nữa tôi thấy cảm giác
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!