Giá mình có ai đó để yêu

Giá mình có ai đó để yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Giá mình có ai đó để yêu

tóc, lông mi, và hai tay áo không ngừng chảy dọc xuống, ngay cả chiếc quần cũng ướt sũng, tạo thành một vũng nước đọng dưới chân. Anh vừa ra ngoài đấy à? Trời mưa ư? Cô hỏi, nhưng nhanh chóng nhận ra họ vẫn đang ngồi trên xe và cửa kính hoàn toàn khô ráo. Em vẫn đang mơ sao? Cô tự nói một mình. Xe vừa chuyển hướng vào làn đường cao tốc.


***


Anh không sao định nghĩa được mối quan hệ của bọn họ. Anh cưới cô chỉ vì đã đến lúc anh cần lập gia đình, hoặc là anh cần một sợi dây bó buộc đời mình vào một thứ trách nhiệm nào đó để không bỏ đi, phải, không về với Chúa. Đêm ấy là anh chủ động, anh có cảm giác cô sẽ không từ chối, và vì cô không yêu anh, anh biết thế. Có lần cô từng nói: "Nếu em lấy một người đàn ông, em sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh ta, em chỉ coi trọng hiện tại, mà ngay cả hiện tại nếu anh ấy không thể đáp ứng được em, cũng không sao cả. Em chỉ cần một căn nhà, làm chỗ đi về. Có lẽ cả đời này em cũng không yêu nổi một ai nữa, mà cũng không chắc lắm, vì tương lai là một chữ "Ngờ", chẳng ai biết trước được, nhưng ngay cả nếu có yêu, em cũng không muốn đòi hỏi gì nhiều. Em chỉ cần một căn nhà, đó là giới hạn, anh hiểu chứ?". Đấy là lần duy nhất cô nói dài, và nói nhiều như vậy với anh. Cô đang cố chứng minh cho anh thấy, anh không cần phải chịu trách nhiệm với cô, ngay cả khi họ lấy nhau, anh vẫn tự do, tự do đúng nghĩa.


Anh không thường để ý đến cô. Những lúc về nhà, anh luôn vùi đầu vào ngủ. Họ ít nói chuyện, nếu có, chỉ xoay quanh đứa con chưa chào đời. Nhưng có những thói quen của cô, anh vẫn biết, ví như cô là người nhìn qua có vẻ tùy tiện, xong thực chất lại sống rất máy móc. Khi rửa mặt cô nhất định phải giặt khăn và lau mặt đủ ba lần, dù có vội đến mấy. Có bận không nén được tò mò anh hỏi: "Làm thế tốt cho da mặt à?", không ngờ cô bảo: "Chỉ là thói quen thôi". Lúc pha trà, cô luôn đổ nước trước, sau đó mới nhúng gói trà xuống sau.


Cô làm việc nhà theo một trình tự cố định, tức là không có chuyện, lau nhà rồi mới gấp chăn, luôn luôn là: dọn dẹp giường ngủ trước - kéo ri đô trên các cửa sổ - quét tước bắt đầu từ phòng ngủ ra đến phòng khách rồi mới tới phòng bếp - trong khi ngâm rẻ lau nhà, cô sẽ tranh thủ cọ rửa nhà tắm. Cô cần tạo cho mình một vài thói quen, để ép buộc bản thân phải sống trên một đường thẳng. Cô không sợ phải làm đi làm lại một việc hàng ngày. Cái cô sợ là một ngày nào đó, ngay cả những việc nhàm chán này cô cũng không muốn làm nữa. Vậy thì có khác gì người đã chết.


Khi đi chợ, cô luôn chỉ mua ở những cửa hàng quen, nếu hôm ấy hàng thịt bò ở ki ốt số 17 đóng cửa, thì cả nhà cũng nghỉ ăn thịt theo. Một lần, anh thấy cô cứ mặc mãi quần áo của hãng Canifa, từ mùa đông cho đến mùa hè, tới nỗi quanh nhà chất đầy những túi đựng màu đỏ chót. Anh bảo: "Em là cô gái Canifa đấy à?". Cô nhún nhún vai: "Chỉ là em quen rồi". Bởi vì sống quá lâu cùng một người, anh nghĩ thế, khi người ta cứ chạm mặt nhau mỗi ngày, thì tự nhiên có thể tự động ghi nhớ nhau một cách không có chủ ý.


Sau khi lấy cô, sự nghiệp của anh phất lên như diều gặp gió. Lúc con gái tròn ba tuổi, họ đã tích đủ tiền mua nhà - một căn hộ ngay gần trung tâm thành phố. Từ đó, anh bắt đầu có thói quen tặng giầy cho cô. Mỗi lần giao mùa, anh sẽ đi dạo khắp các cửa hàng, nếu thấy có mẫu mã nào mới, vừa mắt, anh đều không tiếc tiền mua về, từ cao gót, xăng đan, giầy bệt, thể thao...với đủ loại nhãn hiệu. Có điều, tất cả các đôi giầy anh chọn luôn là cỡ ba mươi sáu. Trong nhà của họ, bày đầy những kệ giầy lớn nhỏ, có đôi, cô mới chỉ kịp xỏ chân một vài lần. Nhưng anh hiếm khi kêu cô đi thử cho mình ngắm, cũng không biết cô mang có hợp và vừa chân không. Chỉ duy hồi mới cưới, anh đã mua một đôi giầy cao gót màu xanh dương, có đính thêm những viên đá tròn óng ánh và bảo cô đi cho mình xem. Cô nói, rất hiếm người đàn ông mua giầy tặng vợ, vì có khi suốt đời cũng không biết size giầy của vợ là bao nhiêu. Rồi, cô vui vẻ thử giầy, đi đi lại lại trước mặt anh. Nhưng bấy giờ, anh cũng không buồn để ý lắm, vì trước mắt anh, khung cảnh bỗng trở nên nhòe nhoẹt. Suốt một tuần liền sau đó, cô luôn mang đôi giầy anh tặng đi làm. Bước chân của cô lúc lên xuống cầu thang có đôi phần khó khăn và chậm chạp. Anh hỏi: "Sao thế, không vừa?". Nhưng cô lắc đầu bảo: "Vừa lắm, chỉ vì em chưa quen đi giầy cao gót thôi". Anh cũng mau chóng lãng quên chuyện này, cho nên không hề để ý thấy mỗi ngày trở về nhà, hai gót chân của cô đều bị


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!