Old school Swatch Watches
Em sẽ tập yêu anh, chàng Cảnh Sát ạ!

Em sẽ tập yêu anh, chàng Cảnh Sát ạ!

Tác giả: Sưu Tầm

Em sẽ tập yêu anh, chàng Cảnh Sát ạ!

nữa đâu! Đến lần thứ hai thì trách nhiệm sẽ hoàn toàn do anh chịu!


Phúc lang thang cô đơn trên con đường đầy mùi hoa sữa. Anh nghĩ về cuộc sống, về tình yêu mới vỡ tan, nghĩ về cuộc sống, nghĩ về trách nhiệm và nghĩ về Dương.


Em sẽ tập yêu anh, chàng Cảnh Sát ạ!


Tối qua, anh bị người con gái anh yêu thương bấy lâu lừa gạt. Cô ấy có nụ cười hiền, tấm lòng nhân hậu và đặc biệt, cô có ánh mắt giống Dương - luôn u uất! Lúc nhìn thấy ánh mắt đó cười thật tươi với người con trai khác anh đã không thể kiềm chế được mình.


Anh lao vào đánh người đó. Anh đánh như là để xoa dịu trái tim tan vỡ của mình, đánh cho những tin tưởng bấy lâu bị lừa gạt, đánh cho bản thân không trào ra những giọt nước mắt yếu đuối.


Anh vẫn mơ hồ cho đến khi gặp Dương, cô đã làm cho anh tức điên, nhưng chính cô cũng đã làm anh tỉnh ngộ. Đúng, anh chính là một người cảnh sát, là đầy tớ của nhân dân. Dù cho là có chuyện gì xảy ra anh cũng không thể phụ lòng họ được. Những cơm ăn, áo mặc này đây là của họ. Niềm tin của họ cũng là đặt vào những người như anh cả. Anh không thể phụ lòng họ được


Anh về trường và bị kỉ luật nhẹ! Vào đến phòng, anh vội bật máy tính và vào trang truyennganhay.net viết status tâm trạng. Anh không thích facebook như bao người khác, đối với anh, nó ồn ào và vội vã quá. Nên dù cho chỉ có một mình mình online, anh vẫn dùng Yahoo và thỉnh thoảng đọc lại những dòng kỉ niệm gắn với nó.


Bẵng đi một thời gian dài anh không gặp cô và cũng không thấy được ánh mắt và nụ cười đó.


***


Tháng 10 lại đến, tháng 10 buồn, tháng 10 mưa và tháng 10 của nhớ mong.


Sinh nhật anh lại đến. Cô chuẩn bị quà sinh nhật cho anh từ trước cả tháng. Cô làm cho anh một bức tranh quilling hình quả bóng tròn với dòng chữ: "Belief".


Anh tổ chức ở nhà rồi sau đó đi KTV, bạn bè của anh cô không biết nhiều nên hơi lạc lõng. Mọi người chuyển mic kêu cô hát một bài. Không thể từ chối nên cô đành chọn bài.


Cô hát bài hát mà mỗi lần nhớ anh, cô đều nghe rồi nhẹ nhàng mà khóc : "How did i fall in love with you". Hát xong, cô im lặng bước ra ngoài, lên ban công hóng gió.


Cô lại khóc. Nước mắt lạnh, gió lạnh và nỗi cô đơn cũng lạnh...


- Tôi nghĩ em không biết khóc là gì chứ?


Bước đến và đứng bên cạnh. Anh cảm nhận được giọt nước mắt của yếu đuối, của bất lực, của cô đơn như anh đã từng.


- Anh thì biết gì?


- Anh không biết gì cả! Thế nên anh mới đứng đây với em!


- Với em?


- Take me to your heart. Take me to your soulGive me your hand before I'm old.Show me what love is - haven't got a clueShow me that wonders can be true.


Dương bất ngờ, cô nhìn sang phía anh. Cô nhìn thấy một ánh mắt thật chân thành, thật hiền, và cũng thật ấm áp.


- Take me to your heart. Take me to your soul.Give me your hand and hold me.Show me what love is - be my guiding star.It's easy take me to your heart.


Lần này là cả hai cùng ngêu ngao hát!


Bài hát kết thúc, Dương cười và anh cũng cười. Cả hai đều thấy nhẹ lòng.


- Cô bé! Yêu anh được không?


- Nếu em nói không thì sao?


- Không hả? Hahaha! Yêu anh hời lắm đấy!


- Hời hả? Ứ thèm!


- Á à, nhớ nhá!


Dương quay đi, hướng mắt về phía xa xăm với những ánh đèn điện đên Hà Nội mờ ảo. Rồi thì thầm: "Em sẽ tập yêu anh, chàng Cảnh Sát ạ!"


Cô không muốn giấu lòng mình thêm một phút nào nữa, bởi lẽ, cô đã yêu anh mất rồi!


- Nguyễn Bảo Yến -


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!