
Đi về phía biển
Đi về phía biển
- Làm những gì mình muốn là cách giải tỏa căng thẳng hiệu quả nhất.
- Nhưng cô ấy sẽ suy sụp. Đó là cô gái dễ bị tổn thương.
Chúng tôi lại im lặng . Bát mỳ nóng hổi giờ đã nguội. Tôi giục An ăn nhanh lên, vì cô ăn còn ít hơn con mèo lười.
- Em có một tấm vé du lịch biển miễn phí ở resort 5 sao. Em được tặng và chưa có nhu cầu đi. Hết tháng này là hết hạn. Anh muốn đi không? Em tặng anh. – Nói đoạn An đưa tay vào túi xách và lấy nó ra.
Tôi cầm lấy tấm vé và thắc mắc:
- Dành cho hai người mà?
- Anh sẽ được hưởng dịch vụ của cả hai người nếu như anh đi một người. – An cười.
- Tại sao em lại cho tôi? Em đam mê dịch chuyển cơ mà, vậy tại sao em không đi đi?
- Bây giờ em cảm thấy không có lý do gì để đi cả. Với lại anh cần nó hơn em.
Tôi mân mê tấm vé. Hình ảnh tuyệt đẹp của vùng biển xanh hấp dẫn tôi, tựa như ngày ấu thơ tôi theo ba ra biển lần đầu. Đã bao lâu rồi tôi chưa đến với biển?.
Tôi nhìn An. Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong tôi.
- Tôi muốn có ai đó đi xa với mình. Nếu như không phải lo lắng về bất kỳ điều gì, em có muốn đi cùng tôi không?
An im lặng. Ánh mắt xoáy thẳng vào tôi.
- Tại sao anh lại muốn đi cùng em, trong khi mới gặp em lần đầu tiên?
- Vậy tại sao em lại tặng tấm vé trị giá gần cả chục triệu cho người mà em mới gặp đầu tiên?
- Vì nó sắp hết hạn. Và vì em chưa có nhu cầu đi.
- Tôi là người tử tế. Ít nhất là sẽ tử tế với em, An à. Đi cùng tôi, còn hơn là bỏ phí tấm vé du lịch đắt đỏ dành cho hai người này.
Đường Sài Gòn khuya về lặng yên đến dễ sợ. An ngồi sau tôi, im lặng đến nỗi tôi có thể nghe rõ từng hơi thở của cô. Nó trái ngược hoàn toàn với cái miệng lúc nào cũng hoạt động hết công suất của người yêu tôi.. Vì điều gì? Vì điều gì mà tôi đặt hết cả suy nghĩ của mình vào một cô gái - người mà tôi mới gặp cách đây một vài giờ, trong khi với Thư, người tôi yêu đã 3 năm, chưa một lần tôi dám bày tỏ?
- Trước 9h sáng mai em sẽ trả lời anh có đi hay không.
- Tôi sẽ vui nếu có em đi chung. Ngủ ngon nhé. Mai nhớ nhắn tin cho tôi.
Sau khi về nhà , chúng tôi còn chat với nhau một chút nữa. Không hiểu vì lý do gì, tôi tin An sẽ đồng ý đi với tôi. An thông minh. Một cô gái thông minh sẽ không bao giờ đồng ý đi chơi xa với một người đàn ông mà cô ấy mới gặp gỡ lần đầu. Nhưng tôi nghĩ, tôi đã gây ảnh hưởng mạnh đến An. Tôi không giấu giếm suy nghĩ sẽ biến chuyến đi này thành một cuộc phiêu lưu. Tôi xác định, ngay từ đầu An đã không phải là gu của tôi. Chỉ là đổi gió chút ít. Và sau đó, lại quay về với Thư. Một kết cục yên bình.
Một nơi xa rất xa.
Khi tôi và An đến resort vào sáng sớm, một cơn phùn nhẹ xuất hiện. Chúng tôi vội vã nép vào tán cây khi đang trên đường đi bộ tới cổng resort. An thè lưỡi:
- Chắc ông trời không tán thành chuyến đi này của anh với em rồi. Em có nên kêu taxi ra sân bay và trở về thành phố một mình?
- Em cứ thử đi. Ông trời sẽ khóc hết nước mắt trên đường ra sân bay cùng với em, chứ không chỉ sụt sùi như bây giờ đâu.
- Hahaha – An ngửa cổ ra sau cười một tràng dài đầy sảng khoái.
Một nụ cười sảng khoái để bắt đầu một chuyến đi kỳ lạ.
Sau khi check in và chờ nhận phòng, tôi và An đi dạo một vòng resort. Cũng như những resort khác, ở đây có sân vườn, nhà hàng, sân golf, bãi biển nhân tạo... Thật ngạc nhiên khi đặt An giữa khung cảnh nơi đây. Cô bé nhỏ và lọt thỏm giữa những bụi cây dại, những vòi phun nước khổng lồ. Một thoáng, tôi không hề thấy An đâu. Sau đó tôi tìm thấy An ngã chúi sau bụi cây. Cô lí nhí: "Em té". Tôi giơ bàn tay mình ra sau khi phủi sạch bụi trên gấu váy của An. "Nắm tay anh nào, An." Đỡ An dậy, chúng tôi tiếp tục dạo trên con đường mòn. Điện thoại An bỗng đổ chuông. Tiếng một cô bạn ríu rít trong điện thoại hỏi An đang ở đâu. An mỉm cười xa xăm, khẽ thảng thốt: "Có lẽ là một nơi xa rất xa."
Con đường mòn dẫn thẳng ra biển. Mùi biển tràn vào sống mũi, gây lạnh và mặn mòi. Tôi cùng An chạy ra bãi biển. Biển xanh và trong, nắng không quá gắt.Quả là một thời tiết lý tưởng. Tôi nhìn mãi những con vật nhỏ trông rất giống con cua đang chạy đầy trên bãi biển. Chúng chui vào những lỗ cát nhỏ trên bãi.
- Con gì vậy?
- Con còng đó.
- Lần đầu tiên anh thấy đó. Tại sao nó lại chui vào những cái lỗ đó?
- Để không bị anh bắt lấy và làm thịt. - An lè lưỡi.
- Vậy à? Vậy để anh thử coi.
Nói rồi tôi chụp vội một con đang chuẩn bị chạy vào lỗ cát. Hụt rồi! Tôi té sóng xoài, cát biển dính vào mặt mặn chát. Tức máu, tôi như đứa con nít
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!