Để quá khứ trôi đi

Để quá khứ trôi đi

Tác giả: Sưu Tầm

Để quá khứ trôi đi

cho cái giá lạnh bủa vây, nó thừa nhận rằng nó đã không thể quên được em. Ngày nhập học, người đầu tiên nó quen là Mai, và sau đó nó và Mai trở nên thân thiết hơn, Mai luôn quan tâm nó, lắng nghe nó, nó không ngần ngại kể cho Mai nghe về mối tình đã qua, những lúc ấy Mai luôn kề bên, an ủi nó. Có hôm trời mưa lớn không thể về được, nó đứng lặng trên ban công, mặc cho mưa táp ướt hết người, là nó đang nhớ về em sao, sao em mãi không ra khỏi tâm trí nó. Và từ phía sau Mai bước đến, không nói gì, cầm ô che cho nó, dường như Mai luôn hiểu cảm giác của nó. Nó quay lại ôm Mai vào lòng, thật chặt, Mai cũng không chối từ chỉ lặng lẽ cho vòng tay nó ôm chặt lấy mình. Ôm Mai mà trái tim nó vẫn hướng về Giang, liệu có phải nó đang lầm tưởng Mai là Giang không, nó cũng không hiểu nổi mình nữa, chỉ biết rằng Mai có những điểm rất giống Giang. Những ngày tháng đầu tiên ở đại học, Mai đã luôn kề bên nó. Chính Mai là người lôi nó ra khỏi vũng lầy và từng bước vực nó đứng lên. Nó nhận ra tình cảm Mai dành cho nó không chỉ đơn thuần là tình bạn, nó không phủ nhận mình cũng có tình cảm với Mai, nhưng thứ tình cảm ấy chưa đủ lớn để gọi là tình yêu, mỗi lần nó muốn đến bên Mai thì dường như luôn có một sợi dây kéo lại, giữa nó và Mai như có một bức tường vô hình không cho nó đến bên Mai, có lẽ nó còn quá yêu Giang. Cũng giống như nó, tình cảm không thể giấu kín mãi trong lòng, Mai nói lời yêu nó. Nó thật sự thấy khó xử, nó chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới, với nó Mai là niềm thương cảm, nó đã làm tổn thương Mai rất nhiều. Khi ấy nó chỉ biết lặng im...


Đứng trên ban công, nó ngắm nhìn thành phố, ngoài trời mưa lất phất rơi, lại mưa rồi, mưa cho lòng nó thêm rối bời, chợt nó nhớ đến một câu nói "Đừng tìm kiếm người mình yêu mà hãy tìm kiếm người yêu mình thật lòng", trong lòng nó giờ đây là bộn bề bao suy nghĩ. Nó khoác thêm chiếc áo ấm lên mình, phóng xe đi, bánh xe cứ lăn, nó muốn đi cho khuây khỏa, và rồi không hiểu sao lại dừng trước cổng nhà Mai, nó gọi Mai ra và nó ôm Mai vào lòng, nó nhận lời yêu Mai. Lúc ấy nó thấy lòng mình nhẹ tênh, nó tự nói với lòng mình sẽ vun đắp cho tình yêu ấy lớn lên hay đúng hơn nó muốn quên đi Giang. Mai ôm nó mà hai hàng nước mắt tuôn trào, có lẽ Mai rất hạnh phúc. Cuối đông, trời lạnh buốt, hai hàng cây ven đường đua nhau đổ lá để đón những mầm non, cũng giống như cuộc sống bắt con người ta phải quên đi cái cũ và bắt đầu với cái mới. Nó nắm tay Mai đi dài trên con đường, đó là ước mơ của nó trước kia khi còn bên Giang nhưng giờ đây bên nó không phải là Giang nữa.


Sân ga. Nó và Mai nắm tay nhau lên tàu. Chuyến đi Đà Lạt lần này là để kỉ niệm một năm ngày nó và Mai yêu nhau. Mai chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cứ như là đi ở riêng vậy, nó cằn nhằn mãi nhưng tính Mai là thế, luôn cẩn thận và chu đáo. Lên tàu, Mai ngả đầu lên vai nó ngủ ngon lành, thi thoảng làm nũng nó như con nít, nó nhìn Mai mỉm cười, nó yêu Mai ở cái nét dễ thương đó, Tàu chạy băng qua màn đêm, sương trắng dày đặc bao phủ khắp con đường, bên Mai nó thấy mình ấm áp và bình yên. Nửa đêm nó muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo, đắp lên Mai chiếc áo dày rồi nó bước vào toilet, khi bước gần tới cửa nó nhìn thấy người phụ nữ bước ra, ngẩng mặt lên nó nhận ra đó là Giang, nó đứng lặng người, nó nghĩ mình đang ảo tưởng, chắc do mệt mỏi, nó cố dụi mắt để nhìn cho rõ. Đúng là Giang, Giang đang đứng trước mặt nó, là Giang bằng da bằng thịt chứ không phải nó đang mơ. Hai người đứng nhìn nhau, tim nó như bị bóp nghẹt, không nói gì nó chạy đến bên Giang, kéo Giang vào trong rồi đóng sập cửa lại. Nó và Giang quấy lấy nhau, nó ôm Giang thật chặt như không muốn để mất Giang một lần nữa. Nó đặt lên môi Giang nụ hôn cháy bỏng, hôn như bị bỏ khát lâu ngày, Giang cũng ghì chặt lấy người nó mà đáp trả. Chợt có tiếng gõ cửa, giọng một người đàn ông cất lên


- Giang, em xong chưa, có chuyện gì không?


Giang vội vã đẩy nó ra và đáp lại


- Em ra ngay đây!


Sửa sang lại đầu tóc, Giang chỉ kịp nói "15 giờ , 666 Đà Lạt" rồi Giang bước ra theo người đàn ông. Nó đứng chết lặng nhìn theo, gương mặt vô hồn. Vậy là đã hết, Giang đã có người khác thật rồi. Nó như vừa bị dội một gáo nước lạnh cho tỉnh sau một giấc chiêm bao, chợt mồ hôi đầm đìa trên mặt nó, nó thấy lạnh giá. Bước ra khỏi toilet, đã thấy Mai đang đi tới, thấy nó Mai vội vàng bước đến


- Anh có sao không, thấy anh đi lâu quá, em không yên tâm


- Anh không sao, mình về toa đi em


- Sao người anh


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!