
Dẫu không đi đến cuối con đường
Dẫu không đi đến cuối con đường
Một ngày vui và bận rộn kết thúc bằng cảnh anh đang nằm lăn lóc trên giường và nồng nặc mùi rượu. Dù không thích tụ tập rượu chè nhưng ngày hôm nay anh đã uống khá nhiều. dù vậy cũng không đủ để anh quên đi mọi thứ. Khi say anh mới nhận ra một điều, rượu không là cho người ta quên đi hết sự đời như người ta vẫn nói. Rượu càng làm cho người ta nhờ rõ hơn mà thôi. Anh cầm điện thoại lên, nhập số điện thoại của cô. Đã bao nhiêu lần anh lặp đi lặp lại động tác ấy trong suốt thời gian qua, nhưng chưa lần nào anh có đủ dũng cảm gọi cho cô. Nhưng lần này thì khác, rượu đã làm cho anh có thêm dũng khí - đúng là một chất kích thích. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của anh là giọng nói ngọt ngào mà chẳng mấy ai muốn nghe của cô gái bên tổng đài và kết thúc bằng tiết tút tút. Anh đã gọi biết bao nhiêu cuộc chính anh cũng không nhớ nỗi. Ngày lên đường, anh mang theo niềm trăn trở của riêng mình.
Lên đây công tác việc gặp mặt cô là điều không tránh khỏi đó là điều làm anh sợ hãi. Anh phải làm sao đây trong khi suốt sáu tháng qua anh vẫn cố quên cô. Giờ đây cô ở gần ngay bên cạnh anh, cùng làm việc trong cùng một khu nhà. Anh làm sao chịu đựng được mỗi khi nhìn thấy cô. Anh sẽ cho cô thấy rằng anh sống thật tốt hay cho cô thấy một góc khuất ở nơi anh mà bấy lâu nay anh vẫn cố cất đi cho riêng mình. Đoàn của anh có 4 người được phân lên đây công tác. Hai người là con em trong huyện, còn anh và một cô gái chạc tuổi là từ dưới xuôi lên. Đây là lần đầu tiên bọn anh chính thức gặp mặt nhau. Địa bàn công tác là một huyện miền núi còn nhiều khó khăn. Huyện mới được thành lập nên còn thiếu thốn rất nhiều về cơ sở vật chất và nhân lực. Lãnh đạo địa phương đón tiếp rất chu đáo và thân mật. Trong đoàn tiếp đón, anh gặp lại người đàn ông ấy – điều mà anh không hề nghĩ tới.
Anh cứ nghĩ rằng cô là một trong những vị lãnh đạo sẽ đón tiếp anh ở đây nhưng không phải. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc gặp mặt cô ngày hôm nay. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ấy anh không khỏi sững sờ. Dường như ai đang hút hết không khí trong căn phòng này. Anh cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Phải rất lâu sau anh mới lấy lại được bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô.
Người đàn ông vẫn nhìn anh từ đầu buổi đến giờ. Đôi mắt anh ta buồn lắm. Qua giới thiệu, anh được biết anh ta là Quân - làm bên Văn hóa Thông tin của huyện. Dù trong lòng không thấy thoải mái nhưng anh vẫn đáp lại ánh nhìn của Quân bằng một nụ cười và cái cúi đầu chào từ xa. Sau khi được nghe giới thiệu và trao đổi về tình hình của địa phương anh và mọi người được Quân đưa đi thăm quan một vòng các phòng ban ở đây, cũng như khu ăn ở của cán bộ. Mọi người vẫn chăm chú nghe Quân giới thiệu, còn riêng anh anh đi lui hẵn về phía sau đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh mà không thèm để tâm xem Quân đang nói gì.
Khu nhà ở của cán bộ là một dãy nhà cấp 4 lụp xụp, không khác xa lắm so với tưởng tượng của anh. Với anh như vậy là có thể sống được. Anh thích đứng ở nơi này. Ở đây anh nhìn thấy một màu xanh của những ngọn núi cao, những thung lũng. Anh hít một hơi thật sâu để xóa đi những lo lắng bồn chồn trong anh. Quân tiến lại gần anh, nói với anh gì đó rất lâu. Quân đưa anh đi đến một nơi. Chính đoạn đường này, anh và cô đã từng nắm tay nhau đi. Vẫn những bông lau như những ngọn cờ phấp phới hai bên đường mà cô vẫn thường bảo anh hái cho cô. Trên đỉnh dốc này, cô và anh đã trao nhau những nụ hôn và những lời hẹn ước. Những mảnh ký ức bấy lâu nay anh vẫn cố giấu kín giờ đây hiện lên trong anh. Những khắc khỏi trong anh giờ đây đã vỡ òa .
- Đến nơi rồi anh. Cô ấy đã ra đi được
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!