Old school Swatch Watches
Cuộc tình không hẹn

Cuộc tình không hẹn

Tác giả: Sưu Tầm

Cuộc tình không hẹn

hoa? Tiền tính từng hoa, mỗi hoa là ba...


Ông liếc chàng rồi hạ giá:


- Một hoa hai đồng.


Chàng giật mình như bị kim chích:


- Bác nói sao? Một hoa hai đồng à? Như vậy, hai mươi hoa là bốn mươi đồng, một tháng phải mất những một ngàn hai! Cháu chưa mua hoa bao giờ, không ngờ mắc như vậy. Cháu không mua nổi!


Chàng bỏ bóp vào túi, vẻ buồn khi nãy trở lại trên mặt làm cặp mắt u buồn. Chàng ra đến cửa, quay đầu lại nói:


- Xin lỗi, cháu đã làm phiền bác nhiều!


Ông Trương vội gọi:


- Khoan đã cậu.


Chàng dừng lại.


- Cần gì mỗi ngày cậu phải mua hai mươi hoa như vậy?


Ông Trương cũng không hiểu tại sao mình có thái độ vồn vã ấy. Có thể vì trời mưa buồn vắng khách, cũng có thể bởi cái tính thật thà của chàng làm cảm động lòng ông. Bởi vậy, ông quyết định giúp chàng phen này dù lỗ cũng được.


- Cậu chỉ cần mua mười hoa đủ rồi. Làm quà đâu cần số lượng, chỉ cần mình có lòng là được.


Chàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bù nhìn thẳng vào mặt ông:


- Nhưng mà... nhưng mà... cháu vẫn không đủ tiền để mua mười đóa như bác đề nghị.


- Cậu có được bao nhiêu tiền để mua?


Chàng lấy cái bóp ra lần nữa, đếm đi đếm lại một lát:


- Cháu chỉ có 320 đồng!


320 đồng! Nó cần phải để lại một ít để đi xe hay dùng vào việc cần thiết khác. Ông quay sang nhìn bình hoa. Mấy ai có thể định được giá hoa. Hoa nở kịp thời thật là vô giá. Ngàn vàng chưa mua được một đóa. Kẻ nào trị giá hoa bằng tiền thì kẻ ấy không còn biết giá trị của hoa. Tuy nhiên một khi hoa héo thì chẳng ai thèm bỏ tiền ra để mua, dù với một giá rẻ ế như cho chăng nữa. Giá trị của hoa thay đổi theo thời gian. Bởi vậy ta tạm cho là hoa héo đi để cậu ta còn mua được hầu làm một món quà vừa ý. Ông quyết định:


- Tôi chỉ lấy cậu 250 đồng thôi, để cậu còn chút ít mà tiêu dùng. Mỗi ngày tôi sẽ bao sẵn cho cậu mười đóa. Hôm nay bắt đầu lấy chưa?


Chàng mừng quýnh lên:


- Ô, bác bán cho cháu 250 đồng sao?


- Vâng! Cậu muốn loại hoa nào, còn búp, vừa hé nở hay nở lớn?


Chàng vẫn ngờ là mình nghe lầm:


- Ồ... Cháu...


Cuối cùng, chàng mới nói được:


- Cháu muốn loại hoa vừa nở vài cánh.


Ông Trương vừa lựa hoa vừa nói:


- Loại ấy đẹp lắm, để tôi bao cẩn thận cho cậu nhé.


Bỗng nhiên chàng lại cản:


- Ồ, thưa bác chờ chút đã!


Ông Trương ngạc nhiên:


- Sao, còn chê nữa à?


Mặt chàng đỏ lên vì thẹn:


- Dạ, không phải... Cháu... cháu nhờ bác trao hoa giùm?


- Trao hoa giùm cậu?


Ông Trương lộ vẻ không mấy hài lòng. Mặc dù ông vẫn nuôi sẵn vài người để đưa hoa hộ cho khách hàng, nhưng ai cũng nhờ như thế thì phiền phức quá! Thấy ông lưỡng lự, chàng vội trấn an!


- Thưa bác, trao hoa không xa đâu. Căn nhà 43/5 ở hẻm bên cạnh đây mà. À mà không, số 43/3 chứ không phải 43/5, tặng cho một cô gái...


Ông Trương đã hiểu. Trong trí ông hiện lên hình bóng người con gái nhu mì dịu dàng ấy với cặp mắt mơ mơ buồn... Hoa hồng vàng! Chàng thanh niên này biết chọn hoa và có ý nghĩ phù hợp với ông lạ! Không nén được xúc động, ông Trương tươi hẳn lên, mở to mắt nhìn chàng.


Trong cái bảnh trai của chàng ta có chút bướng bỉnh. Trong cái tính ngay thẳng chứa đựng sự ngạo nghễ, nhiệt tình lẫn liều lĩnh và e thẹn của kẻ còn non sữa. Ông chịu chàng hết mình. Chàng và nàng thật là xứng đôi vừa lứa. Quân tử lúc nào cũng sẵn sàng giúp người. Vài bước đi là mấy!


- À à, tôi biết rồi. Cô bé có mái tóc đen thật dài và con mắt lớn đó chứ gì? Cô ta thường đi ngang qua tiệm tôi lắm.


Chàng mừng rỡ:


- Dạ, đúng rồi, chính nàng đó. Bác bằng lòng giúp cháu?


Ông gật đầu:


- Được, được mà. Cậu muốn tôi hằng ngày đem qua lúc nào?


- Thưa bác, buổi tối. À mà không, tối nàng đi làm. Thôi sáng đi, mỗi sáng bác nhớ giúp giùm cháu.


- Vâng, mỗi sáng tôi sẽ giúp cậu. Vậy thì ngày mai bắt đầu chứ gì?


Chàng trả tiền:


- Dạ, xin phiền bác!


Ông Trương nhắc:


- Cậu nên viết vài chữ trên danh thiếp gởi cho nàng chớ?


Chàng tươi cười:


- Dạ, nhờ bác, suýt nữa cháu quên mất!


Chàng đưa tay vuốt tóc, ngồi xuống nhìn tấm danh thiếp ông Trương đưa. Suy nghĩ một lát, chàng bắt đầu viết:


Hoa thơm vài đóa


Chúc cô vui nhiều


Một người chưa quen ái mộ cô.


Nghê Quán Quần


Thân tặng


Chàng đứng dậy đưa tấm danh thiêp cho ông Trương:


- Thưa bác, như thế là đủ lắm rồi?


Thì ra, chàng chưa hề quen với cô bé ấy. Thật là thằng con trai lố bịch và bướng bỉnh quá:


- Mỗi ngày đều viết y thế này sao?


- Dạ!


Ông Trương nhìn thẳng vào mặt chàng:


- Thôi được, chúc cậu sớm thành công!


Chàng cười. Màu đỏ của thẹn thùng nhuộm đỏ hai má. Chàng cúi đầu chào rồi quay mặt đẩy cửa đi ra, bước vào giữa mưa và gió lạnh. Ông Trương tiễn chàng cho đến khi khuất mới vào. Đứng tựa quầy hàng, ông lắc đầu rồi mỉm cười. Lòng ông cảm thấy lâng lâng vui và ấm áp. Một lúc sau, ông đi lựa mười đóa hồng vàng đẹp nhất đưa lên nhìn.


Thấy có vẻ ít quá, ông thêm vào hai đóa nữa rồi lại cười đắc ý. Ông lấy sợi dây vàng, buộc tấm danh thiếp vào


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!