
Chuyện tình trên đỉnh núi
Chuyện tình trên đỉnh núi
Sự việc xảy ra khoảng hơn một năm trước. Giờ Lya đã 18 tuổi."
***
3.
- Hôm nay, vui,... vui... . Uống đi. Cho quên hết. Ông cất giọng khàn đặc.
- Thôi, cháu mệt rồi để mai bác ạ. Biết ông đã say, tôi từ chối khéo.
- Anh nhà báo, anh không nhiệt tình với già rồi. Anh không tốt.
- Anh cố gắng đi, không thì không tốt đâu. Lya từ trong đi ra, thì thầm vào tai tôi.
- Cái con hư đốn kia, mày vác mặt lên đây làm gì, xuống dưới bếp ngay. Đồ khốn nạn, quân ăn hại.
Ông bất ngờ chửi xa xả vào mặt Lya là nàng xấu hổ không biết chui vào đâu được. Ôm mặt khóc rưng rức, nàng chạy xuống dưới nhà.
Bữa rượu tiếp tục cho đến chiều chạng vạng. Khi đã say nhừ, ông cất giọng gọi:
- Lya, Lya, lên dọn dẹp.
Không nghe tiếng trả lời.
- Lya, Lya.
Lại im lặng.
- Khò! Khò.
Ông đã chìm vào giấc ngủ thật nhanh. Tôi dọn dẹp mọi thứ vào mâm và mang xuống nhà dưới gọi Lya nhưng vẫn không nghe hồi đáp. Ngoài trời đêm đã xuống và thật không ngờ! Tuyết rơi!?
...
*- Lya còn đi học không?
- Dạ, không ạ.
- Vậy em dự định làm gì sau này?
- Làm gì hả anh, em thế này...
- Lya xinh thế này về thành phố xin việc dễ lắm.
- Thành phố hả? Lya nở một nụ cười khó hiểu rồi nhìn về phía xa xôi.
-Ừ, Thành phố?
- Em không hợp với thành phố.
- Sao lại thế? Vậy về làm người mẫu ảnh cho anh nè.
- Thôi cho em xin.
- Chứ em đợi chờ gì ở chốn này?
- Em đợi mùa đông nào có tuyết và rất rét.
- Làm gì?
- Hoa Lya.
- Lãng mạn quá ha.
- Em muốn đền bù lại hết những tội lỗi mà em đã gây ra cho bản làng và ba mẹ. Em đã làm cho thần mưa lũ giận dữ, đến cướp đi nhiều mạng người, gia súc và thóc lúa.
- ....*
Bất chợt, những lời nói chuyện bâng quơ giữ tôi và Lya lúc ban trưa hiện về. Giờ tôi mới hiểu hết ý em muốn gì. Nhưng tôi đã quá say, trời lại đang tuyết rơi, tôi cũng chẳng biết đường đi trong đêm tối. Làm sao đây? Đi về phía nhà trên, bóng tối đã sập xuống một màu đen tuyệt đối. Tôi rút chiếc điện thoại soi sáng và lần đến chỗ cha Lya, ráng sức lay ông dậy nhưng không được. Cơn say rượu Cần nó đến từ từ nhưng mãnh liệt, tôi bắt đầu gục xuống...
...
Trời lạnh thấu xương, tuyết rơi dày đặt. Tôi một mình dò dẫm trong đêm tối với ánh đuối trên tay, cùng chiếc máy hình treo lủng lẳng trên ngực. Tìm Lya? Động lực nào để tôi tìm Lya? Tình yêu? Tình người? Không phải, tôi đi tìm hoa Lya thì đúng hơn. Tôi là người may mắn khi đến đây đúng thời điểm tuyết rơi. Ai cũng một lần mong được thấy loài hoa huyền thoại ấy. Mỗi người một mục đích khác nhau, như cầu mong hết bệnh, cầu sống lâu... Riêng tôi, tôi chỉ cần ghi những tấm hình, thu trọn nét đẹp tiên sa của loài hoa hàng ngàn năm có một này để nó mãi tỏa sắc hương cho đời chứ không thể lụi tàn rồi lại trở thành huyền thoại. Thế là chết cũng mãn nguyện. Tôi là nhà báo, nhưng lại say mê sắc đẹp của thiên nhiên, của con người và muốn đóng khung những loài hoa quý để thỏa mãn đam mê của mình. Ban chiều, tôi đã chụp lén Lya mấy tấm hình tuyệt đẹp. Nếu tôi chụp được hoa Lya nữa thì tôi đã có thể so sánh đóa hoa nào đẹp hơn rồi.
- Lya! Tôi bắt đầu gọi lớn, khi thấy mình đi sâu vào rừng rất lâu.
- Korai!
- Lya! Tôi tiếp
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!