Pair of Vintage Old School Fru
Chàng trai buổi sáng

Chàng trai buổi sáng

Tác giả: Sưu Tầm

Chàng trai buổi sáng

thể - rõ ràng việc nàng xuất hiện ở lan can tưới hoa các buổi sáng là một công việc hàng ngày của nàng, cũng như việc chàng ra lan can đứng hút thuốc vào buổi sáng ấy, và không liên quan gì tới chàng, nhưng thực ra trong lòng nàng, ngân lên những nhịp điệu rộn ràng... Có khi nào chàng cũng đang cô đơn như nàng? Có khi nào chàng cũng đang mơ mộng về nàng? Có khi nào chàng cũng đang có ngàn câu hỏi về nàng? "Chào em! Em là người con gái đó phải không? Tôi đã thấy em lâu rồi! Tôi thấy cả những bông hoa trong vườn của em nữa. Tôi thấy hoa nhài, hoa hồng, hoa cúc. Tôi đã thấy màu đỏ, màu tím, màu hồng. Thật là xinh đẹp! Chắc là chúng phải thơm lắm nhỉ! Tôi cũng yêu các loài hoa... " Làm sao chàng và nàng có thể gặp nhau? Trong một quán cà phê nàng hay lui tới hay tình cờ đâu đó trên đường phố, hai người đi ngược chiều nhau, va vào nhau, rồi sẽ nhận ra nhau. Hôm đó như thế nào nhỉ? Nàng sẽ mặc một chiếc váy hoa dài, đơn giản thôi nhưng phải thật dịu dàng và trang nhã. Nàng sẽ trang điểm thật nhẹ và dùng Kenzo Flower - thứ mùi hương ngọt ngào mà nàng thích. Hay có thể một ngày nào đó nàng sẽ bị ốm chăng? Sẽ vào bệnh viện và gặp chàng? "Chào em, em thấy hôm nay thế nào? Đã khỏe hơn chưa?" Nghe tiếng gọi nàng từ từ mở mắt, và nhận ra chàng - Chàng trai buổi sáng...


Nghĩ đến đó nàng cười phì thành tiếng. Thật là, lại còn nghĩ ra cả chuyện bị ốm để gặp chàng nữa! Nàng bắt đầu đi quá xa rồi!


Bận bịu với những ý nghĩ, loáng một cái việc tưới hoa đã kết thúc. Nàng nhìn đồng hồ: Ơ này, đã 7 sáng rồi! Mà lan can bên tòa nhà đối diện vẫn trống trơn: Không thấy Chàng trai buổi sáng xuất hiện. Bình thường giờ này chàng đã kết thúc ca trực, kết thúc cả việc hút thuốc và trầm tư ở lan can rồi. Sao hôm nay chàng không xuất hiện? Hai lông mày nàng khẽ nhíu lại. Chàng đi công tác? Chàng đổi lịch trực? Hay chỉ đơn giản là chàng đổi ca trực cho người khác? Nàng vươn người ra, ghé sát những song sắt của lan can, nhìn một lượt khắp hành lang của tòa nhà đối diện mà không thấy bất kỳ điều gì có thể đem lại cho nàng câu trả lời. Nàng thở dài sõng sượt. Không muốn nghĩ tới những trường hợp xấu cho tình huống trở nên lâm li quá mức khi chưa thể kết luận gì thêm, nàng kết thúc việc tưới hoa, đi vào nhà và chuẩn bị đi làm. Ngoái nhìn lại hàng lang bên tòa nhà đối diện, bỗng thấy nó thênh thang và tẻ nhạt đến lạ...


***


Chiều chầm chậm trôi.


Nàng lững thững dắt Asimov - chú cún cưng của nàng (tên của chú được đặt theo tên một chú...mèo trong tác phẩm văn học nào đó nàng không nhớ rõ tên) - nhằm hướng công viên thẳng tiến. Chiều nào cũng vậy, sau giờ làm việc, nếu không phải chuẩn bị bữa tối, nàng sẽ dắt asimov đi dạo một vòng ở đó.


Hôm nay, sau một ngày bận bịu ở Công ty, nàng thấy hơi mệt một chút. Chắc vì vậy mà nàng thấy trong đầu có chút gì đó xáo trộn không yên.


Đang vừa lững thững đếm bước chân trên mặt đường lát gạch bỗng dưng chiều nay trở nên khấp khểnh kỳ lạ, vừa lan man nghĩ sang chuyện của Chàng trai buổi sáng, nàng chợt giật mình vì tiếng ăng ẳng của Asimov. Quay phắt lại, nhìn về phía Asimov, nàng vừa thở phào vừa phì cười: Vì không để ý, nàng và Asimov, hai đứa đã đi sang hai bên của cái cột điện và giờ thì, sau vài lần chạy vòng vòng, cái dây cổ của Asimov đã quấn mấy vòng quanh cái cột điện. Hoảng loạn, Asimov sủa lên ăng ẳng và lại tiếp tục chạy cuống lên, thế là cái dây lại cuốn thêm 2 vòng nữa. Nàng đứng cười ngất trong khi con Asimov càng sủa ác hơn. Thận trọng đi ngược chiều vòng chạy của Asimov để giải thoát cho nó, bỗng nàng thấy mặt nó đực ra... Asimov! Nàng quát lên khi bắt đầu hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra. Nhưng đã quá muộn! Asimov thực sự là đã bắt đầu...ị trên vỉa hè! Đang vừa vòng dây quanh cột điện, vừa lầm rầm chửi bới Asimov, thì nàng lại giật bắn mình một lần nữa - lần này là vì tiếng còi phát ra từ chiếc ô tô gửi trên vỉa hè đang chuẩn bị tiến lên. Nàng và asimov, mà chính xác là Asimov-đứng-ị đang chắn ngay đầu xe khiến chiếc xe không thể di chuyển được. Ngước nhìn asimov đang tiếp tục cái-công-việc-vô-duyên không phải lúc đó, nàng quay lại giơ tay ra hiệu cho chiếc xe, ý muốn bảo dừng lại đợi chút. Không hiểu người lái xe ngồi sau tấm kính loang loáng vì ánh nắng gay gắt buổi chiều có hiểu cái giơ tay của nàng, rồi cái chỉ tay của nàng xuống phía Asimov không mà tiếng còi vẫn tiếp tục vang lên. Píp píp! Nàng bắt đầu hơi cuống. Hết ngẩng lên lại nhìn xuống như muốn giục cho Asimov nhanh nhanh... Píp píp! Píp píp! Tiếng còi vẫn tiếp tục vang lên đầy bực bội. Nàng lại giơ tay, lại chỉ chỉ, trong khi mặt mày bắt đầu đỏ lựng lên như muốn khóc. Píp píp. Píp píp píp!


Mất một lúc thì Asimov mới xong cái việc đáng xấu hổ ở cái


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!