
Hà Nội đầu mùa gió
Hà Nội đầu mùa gió
Vai áo cả hai người đều ướt. Hà Nội vẫn lất phất mưa dù đã đầu mùa gió. Người ta say cảnh, hay say người, mà ngồi vào đàn, bản Romance như vang lên từ cõi nào xa xôi lắm.
Tiếng đàn vừa dứt, người ta lại bàn tôi ngồi, đưa ra tấm bìa cứng đỏ au tươi tắn, rồi chỉ kịp nhấp một ngụm trà mà rơi lại tiếng hồng còn vương vị ngọt:
- Hà Nội đi, rồi Hà Nội lại về. Hà Nội bao nhiêu tuổi vẫn là Hà Nội. Nhưng Hà Nội càng nhiều tuổi, sẽ càng có thêm nhiều cái mới.
Người ta sượt qua tôi, mùi hoắc hương còn níu trên vai áo ướt.
Hà Nội lên đèn. Tôi về, thấy từ sau lưng mùi hoắc hương bay đi theo gió.
Sáng chủ nhật.
- Thầy ơi, bài này...
- Đừng gọi tôi là thầy nữa.
- Tại sao ạ?
- Vì em có mùi tình.
Một tháng sau.
Sáng chủ nhật, tôi không còn đi gia sư.
Khi đến cái tuổi đủ lớn, người ta không đủ can đảm làm một số việc nữa.
Khi đến cái tuổi đủ lớn, đàn ông không còn dùng nước hoa có mùi sporty nữa, mà dùng nước hoa có mùi hoắc hương.
Khi đến cái mùa đủ gió, Hà Nội sẽ không còn mưa rả rích nữa.
Phải không em?
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!