Tôi quên rằng mình cũng đã từng yêu

Tôi quên rằng mình cũng đã từng yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Tôi quên rằng mình cũng đã từng yêu

nên không sao đâu.


- Cô cho em ngồi bàn dưới đi. Em không thích ngồi ở đây.


Lời đề nghị đó của thằng Nam khiến không chỉ cô giáo hơi bực mình mà tôi cũng tự ái. Đường đường là con gái lại bị một thằng con trai từ chối ngồi cùng một cách trắng trợn thế.


- Mày tưởng tao thích ngồi với mày à. Làm như mình cao giá lắm ý – Tôi vừa tức giận vừa lẩm bẩm trong bụng.


Không đợi lâu, cô giáo đã lên tiếng ngay:


- Sở dĩ cô cho em ngồi bàn thứ ba lại cạnh bạn nữ vì đầu năm họp lớp mấy bạn trong ban cán sự ý kiến em hay nói chuyện riêng trong giờ. Ngồi bàn trên để em hạn chế nói chuyện đi. Vừa tốt cho em lại vừa không ảnh hưởng tới người khác. Ngồi ở đâu là do sự sắp xếp của giáo viên. Không phải em thích ngồi đâu là được ngồi đó. Thái độ của em vừa xong cũng đáng để em bị hạ một bậc hạnh kiểm.


Cô giáo dứt lời. Mặt thằng Nam đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cả lớp cũng im phăng phắc chờ phán xét của cô giáo. Thằng Nam lúng túng cúi gằm mặt xuống lí nhí nói:


- Thưa cô. Em biết em sai rồi. Em xin lỗi cô ạ.


- Thôi ngồi xuống đi. Biết mình sai mà sửa và rút kinh nghiệm cho lần sau là được rồi.


Thằng Nam chậm rãi ngồi xuống. Không quên đưa mắt thăm dò tôi. Tất nhiên lúc này không những tôi nhìn nó mà còn " tặng" nó một cái lườm cháy sém mặt và nó cũng không vừa đáp lại bằng con mắt liếc dài ngoãng và hơi hếch lên.


* * *


Mấy ngày đầu tôi với thằng Nam phải ngồi cạnh nhau như một việc bất đắc dĩ. Bởi mất ấn tượng ngay từ lần đầu nên cả hai chả ai thèm mở lời nói chuyện một câu nào. Lòng " thù hận" đó được chứng minh bằng việc hai đứa bắt đầu chia chỗ ngồi. Tôi vạch một đường kẻ phấn dài từ bàn kéo xuống tận ghế, trong lúc tôi vạch thằng Nam chăm chú nhìn theo xem phía bàn ghế của nó có bị ăn bớt phần nào không. Hai đứa thỏa thuận ai lấn sang là đánh luôn không cần hỏi.


Nhớ có lần khủyu tay tôi hơi chạm vạch trắng mà thằng Nam bắt được đánh mạnh một cái rõ đau. Tôi đau đến phát khóc. Trong khi đó, nó cứ ngồi cười to xem chừng sung sướng lắm. Tôi càng nhăn mặt ngậm chặt miệng nghiến răng vì đau thì nó lại càng ngoác miệng cười ằng ặc. Tôi giận điên người nhưng đành bất lực nhìn nó.


Đánh nhau nhiều cũng chán, lườm nguýt nhiều cũng mệt. Hết tám tuần kì một cả tôi và thằng Nam hình như đã quen với việc phải ngồi cạnh nhau. Mặt mũi khi ấy nhìn thấy nhau cũng đỡ khó chịu và cả hai đã "đình chiến" và bớt gây sự với nhau dần dần.


Tôi học khá môn văn nhưng kém toán. Nam thì giỏi toán. Được đi ôn đội tuyển học sinh giỏi. Có bài nào không làm được tôi đều quay sang hỏi Nam. Nó cũng giảng khá nhiệt tình nhưng cuối lời giảng lúc nào cũng thêm câu bình luận " Mày ngu như nhợn ý " hay " giốt như con tốt" . Tôi bực lắm nhưng vẫn phải cố chịu vì nếu đánh nhau với thằng Nam thì lấy ai giảng bài cho tôi .Với lại lớp 9 rồi, nên vụ này tôi vẫn nhẫn nhịn chờ dịp trả thù khi thi xong vào cấp ba đã.


Một hôm đang trong giờ lịch sử. Giọng cô giáo cứ đều đều làm tôi buồn ngủ, đầu óc lơ mơ như sắp gục xuống ngủ. Cảm giác loáng thoáng có ai đó đang nhìn mình. Tôi liếc mắt quay sang bắt gặp Nam đang nhìn tôi. Mà sao " vô duyên" thế không biết, lại nhìn công khai nữa chứ. Tôi quay sang quát to:


- Mày nhìn gì?


- Tao nhìn mây nhìn gió chứ nhìn gì mày – Nó nhe răng cười.


Giờ tôi mới để, trừ buổi đầu tiên ngồi chung với tôi còn lúc nào cũng thấy nó cười. Đánh nhau cũng cười, giảng bài cho tôi xong cũng cười và giờ thì nhìn lén tôi cũng cười. Nhưng công nhận nhìn kĩ điệu cười của nó cũng duyên duyên. Tự nhiên tôi lại thấy thích điệu cười đó của nó.


Những buổi học sau thỉnh thoảng tôi bắt gặp thằng Nam nhìn trộm mình. Tôi cũng không phản ứng gay gắt như lần trước nữa mà chuyển sang giả vờ như không biết. Trong lòng tôi thật sự cũng rối bời và hình như cũng có gì đó là lạ với thằng Nam.


* * *


Thứ bảy cuối tuần cả lớp học liền hai tiết đầu môn văn. Tôi không gét học môn này nhưng ngồi lâu cũng thấy mất tập chung. Sang tiết thứ hai cả lớp hình như đều ẻo lả, không thấy hứng thú học như tiết trước. Tôi chống cằm kiểu như đang đăm chiêu suy nghĩ bài học nhưng thực chất là che đi cơn buồn ngủ đang kéo tới.


Bỗng bàn tay của thằng Nam bên cạnh lay nhẹ cổ tay tôi. Tôi tỏ ý khó chịu gắt:


- Cái gì ! Tao đang mệt.


Thằng Nam vẫn tiếp tục lay tay tôi. Tôi bực mình quay sang định tuôn một tràng dài vì tội dám làm phiền nhưng thằng Nam chỉ đưa một mảnh giấy nhỏ cho tôi rồi lúng túng quay đi. Tôi vừa tò mò lại vừa tỏ ý ngạc nhiên liền nhanh tay mở ra xem.


Lật nhanh từng nếp gấp của tờ giấy. Mặt tôi đỏ bừng lên. Hai má tôi nóng ra như vừa đi ra nắng mà không đội


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!