Nụ cười thiên thần

Nụ cười thiên thần

Tác giả: Sưu Tầm

Nụ cười thiên thần

quan sát cô bé. Tôi không khỏi bất ngờ và nghẹn ngào khi thấy An đang thắp nhan cho mẹ. Cái bàn thờ nhỏ đặt trước phòng khách chính là nơi mà cô bé thường tâm sự với mẹ. Tôi nghe những tâm sự của em mà nước mắt dâng trào xuýt nữa thì bật thành tiếng. Tôi lặng lẽ đi về để tránh gây tiếng động cho An. Trên đường đi tôi không khỏi khấm phục sự lạc quan và tâm hồn trong sáng của em. Căn bệnh u não đang hành hạ em từng ngày vậy mà em vẫn luôn mỉm cười. Cho đến giờ em vẫn chưa một lần nào trách móc về số phận của mình.


- Ch. . chị ơi!


Tiếng An yếu đuối gọi tôi ngoài cửa khiến tôi lo lắng.


- An! Em sao vậy?


- Chị ơi..


- Nói chị nghe, có chuyện gì?


An cố kìm dòng nước mắt đang chảy dài nói:


B..a em..ba em.. Ba em bị chú công an bắt rồi..


Tôi sững sờ. Thì ra ba An mới bị bắt vì tội trộm cắp. Tôi an ủi:


- Không sao đâu em, mai mốt ba lại về mà!


Tôi kêu An ở lại nhà tình thương với mọi người, cô bé gật đầu trong dòng nước mắt nhưng vẫn nhờ tôi chở về nhà. Tôi khá bất ngờ trước sự hiếu thảo của An. Em xếp từng bộ quần áo của ba mình ngay ngắn để vào chiếc balo nhỏ để đem theo rồi quay ra thắp cho mẹ nén nhang trong dòng nước mắt. Am theo tôi về nhà tình thương để sống.


Vài ngày đầu trông cô bé thiếu sức sống hẳn đi. Nhưng thời gian trôi qua rồi cũng mang nỗi buồn của em đi. Chứng kiến sự lạc quan và nụ cười trong sáng của em tôi luôn cảm thấy buồn và thầm trách ông trời thật bất công. Vì sống trong nhà tình thương nên tôi có nhiều dịp để gặp em. Nhều lúc chứng kiến em bị những cơn co giật hành hạ do căn bệnh ung thư não gây ra mà tôi thấy xót. Em có lỗi gì, em đã làm gì nên tội? Cuộc sống vẫn không buôn tha cho cô bé. Ở tuổi này đáng ra em sẽ có một gia đình hạnh phúc, đáng ra em đã là một học sinh cấp hai rồi vậy mà những điều đó chỉ là mơ ước của em. Rồi An cũng đề nghị tôi dạy chữ và tất nhiên tôi không thể từ chối. An là một cô bé thông mình những bài học tôi giảng cô bé đều tiếp thu một cách nhanh chóng. Rồi An hỏi tôi:


- Em sẽ sống chứ chị?


Tôi nghẹn ngào trả lời:


- Đúng rồi em sẽ sống, những nỗi đau em đang phải gánh chịu sẽ qua hết thôi, chỉ cần em luôn mỉm cười thì cuộc sống sẽ cười lại với em!


- Em sẽ học thật giỏi để mai mốt làm bác sĩ chữa bệnh cho mọi người!


Nghe ước mơ của em mà tôi gần như bật khóc. Cuộc sống của em vẫn đang đếm ngược từng ngày vậy mà những khát khao trong em vẫn chưa bao giờ tắt.


Hôm nay ngày ba An ra tù. Cô bé vui mừng xiếc bao chạy lại bên ba. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông ấy ôm cô bé. Có lẽ những ngày tháng cải tạo trong tù đã giúp ông ta ngộ ra nhiều điều. Tôi cảm thấy yên tâm hơn và chúc mừng cô bé.


Rồi một ngày tôi đến nhà An. Cô bé nằm trên giường với căn bệnh ung thư não đã đến giai đoạn cuối.


- Sao chị nói dối em?


- Chị xin lỗi, chị chỉ muốn em không buồn.


- Em không trách chị đâu! Tuy em muốn sống và muốn đi học nhưu các bạn nhưng con người rồi ai cũng sẽ phải biến mất khỏi thế giới này. Em chỉ là đến với thiên đường trước mọi người thôi. Em đang đau nhưng khi nhắm mắt lại em sẽ là một con người khác, mạnh mẽ hơn, về bên kia biết đâu em lại có một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ..


Tôi khóc nức nở khi nghe An nói. Tôi luôn khâm phục nghị lực sống của cô bé, đến những phút cuối cùng của cuộc đời em vẫn đang mỉm cười. Em đã tin rằng nỗi đau của con người rồi sẽ qua hết dù cho sự đau khổ đó có là gì.


Trjn Shin




 


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!