
Nắng giọt
Nắng giọt
Nắng ra viện, người Nắng héo quắt lại nhưng cũng chỉ được cô Tú cho nghỉ thêm 1 ngày (1 buổi chiều hôm ra viện với buổi tối hôm đó) rồi sáng phải xuống làm. Vì nghe đâu bây giờ đang vào mùa cao điểm. Mấy hôm Nắng ốm, một mình bà Thập xoay không nổi. Nắng tặc lưỡi: đông khách thì mình có nhiều tiền để cô Tú gửi về cho chú hơn. Với lại tính từ hôm ốm đến giờ Nắng nghỉ làm cũng độ chục ngày rồi, giờ phải làm bù, không cô Tú cắt lương mất. Mà cắt lương thì cái Mít ở nhà khổ. Cứ nghĩ tới cái Mít lòng Nắng lại thấy chộn rộn lạ. Không biết cả tháng rồi con bé ăn uống ra sao. Không biết đêm có còn ngủ mớ hết gọi dì rồi gọi bà nữa không. Không biết cô chú có đối tốt với con bé không. Không biết thỉnh thoảng có tè dầm không. Tè dầm cô chú lại mắng chết, lúc đấy cũng chả có ai đỡ đòn cho nó. Nắng thở dài, rồi lắc lắc cái đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Càng nghĩ Nắng càng thấy khó chịu, Nắng càng muốn về quê. Về thăm cái Mít một xíu thôi, ôm rồi xoa cái mái tóc rơm rơm, hoe hoe khét mùi nắng của nó một tí. Rồi mua cho nó bịch kẹo lạc thế là được. Có thời gian thì Nắng ra thăm mộ dì. Cũng gần tới giỗ đầu của dì rồi. Thời gian như trêu ngươi, càng mong ngắn lại thì càng dài lê thê, càng mong chậm đi thì lại chạy như ma đuổi. Chả mấy chốc mà tới ngày cái Mít lớn vào tuổi Nắng bây giờ. Nắng nghĩ, rồi ngồi cười như một đứa dở hơi. Ngẫm đời cũng lắm chuyện hay.
Đêm, Nắng không ngủ được, thao thức đợi Miền về. Dạo này Miền về sớm hơn, thường thì tầm 4h. Nghe tiếng xe Honda nổ phành phạch đầu ngõ là Nắng biết Miền về. Đó cũng là lúc lão vằn vện đi đón Hải và Tiên. Lại một đêm Miền không được ngủ.
***
CHUYỆN CỦA MIỀN
Miền hơn tuổi Nắng nhưng chẳng mấy khi Nắng gọi Miền là chị, mà Miền có lẽ cũng không để ý. Hay đúng hơn là cô quá mệt mỏi để nghĩ đến những chuyện không đầu không cuối như vậy. Miền kể, dạo Miền lần đầu lên thành phố cũng hớn hở, mừng rỡ và háo hức giống Nắng bây giờ. Nhưng mà đời nó bạc lắm Nắng ạ, Miền bảo thế, rồi cô bỏ dở giữa chừng. Rồi Miền kể về mối tình với anh lính bộ đội cái thời Miền ở quê.
Số là dạo ấy, tự nhiên ở làng Nắng có 1 đơn vị bộ đội đến xin đóng quân, tầm 2,3 tháng gì đấy. Nắng chả rõ họ làm gì, chỉ biết suốt ngày giăng dây, đo đạc, lại ghi ghi chép chép. Ngày ấy Nắng còn bé, còn Miền thì đã nức tiếng khắp làng. Miền xinh, tóc Miền dài, đen nhánh, nước da trắng chứ không đen thùi lùi như Nắng. Nghe đồn có nhiều người đánh tiếng nhưng Miền chưa ưng ai. Hồi ấy cô Tú đã bỏ lên thành phố, còn bố Miền thì vừa mất, cũng chả ai dại dột chạm vào nỗi đau của cô gái nhỏ. Miền sợ cái bóng của cha mình, nên gặp ai cũng chối nguây nguẩy. Duy chỉ có anh lính trẻ ấy là người mở được cánh cửa trái tim Miền. Nhưng mà Miền kín tiếng lắm, với lại Miền sợ ông bà biết được nên Miền chẳng cho ai biết. Đấy là sau này Miền mới kể với Nắng thế chứ hồi ấy cái bọn nhóc chuyên hớt lỏm như Nắng cũng chỉ nghe loáng thoáng. Miền bảo chàng trai ấy là người thành phố, đeo kính cận, hát hay, đàn giỏi, có răng khểnh rõ duyên. Cũng chính cái răng khểnh ấy đã hút hồn Miền và khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Những ngày hẹn hò vui vẻ bên nhau, Miền đã trao cho gã tất cả. Gã thề non hẹn biển, bảo về xin phép bố mẹ quay lại cưới Miền nhưng cuối cùng nỗi chờ đợi cũng mỏi mòn theo con nước. Miền có bầu, Miền sợ. Miền sợ người ta lại chửi vào ông bà Miền, chửi vào người bố đã chết của Miền. Sỉ vả người sống đã là một cái tội, nhưng lăng mạ người chết là cái tội nặng hơn thế nhiều lần. Đêm Miền ra triền sông, định gieo mình xuống nước kết liễu cuộc đời nhưng mà Miền sợ. Rồi Miền nghe lỏm được đâu đó lấy gạch đập vào chỗ ấy cho máu chảy ra là được. Miền làm theo, đau, máu lênh láng, nỗi ám ảnh còn lại trong Miền về ngày ấy là chỉ toàn máu và máu. Ấy thế mà cũng thành công thật, Miền thấy cái bụng xẹp lại, không phình to ra nữa. Rồi cô Tú về đón Miền lên thành phố. Sở dĩ Miền chịu đi theo là vì tới tận lúc ấy cô vẫn ấp ủ giấc mộng được gặp lại kẻ bội bạc kia. Căm ghét hắn nhưng mà vẫn yêu hắn. Miền đau, thực sự đau lắm. Không phải đau ở bụng nữa mà là đau ở tim.
Rồi Miền lên thành phố, mang theo giấc mơ đổi đời để 1 ngày trở thành cô gái thành phố kiêu kì về làng nhưng hóa ra mọi giấc mơ đều là bọt biển. Ngay tuần đầu tiên lên thành phố Tú đã bắt Miền đi khách. Cứ nghĩ Miền còn trinh cho nên Tú rao bán trinh của Miền cho 1 lão hói bụng phệ lắm tiền nhưng thèm
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!