The Soda Pop
Miền kí ức

Miền kí ức

Tác giả: Sưu Tầm

Miền kí ức

thế này, nước uống còn oi khói huống hồ gì đến thịt cầy, anh nghĩ cần có ấm chè với điếu cày là "thơm" nhất, chú nó thấy thế nào ?


Nghe cha nói tôi thở phào...Chưa kịp để chú Năm trả lời, cha tôi đã gọi lớn:


- An, mày ra phía sau lấy rơm nấu cho cha với chú mày ấm chè !


- Vâng ạ!-Tôi đáp trong ngán ngẩm, tôi lười ra lấy rơm lắm.


Tôi quay phắt sang bên thằng Tít đang đùa với con mèo bằng giọng nài nỉ:


- Mày đội nón ra ngoài kia lấy hộ anh ít rơm vào nấu cho cha ấm chè đi, mưa gió thế này anh ngại ra ngoài ấy lắm.


Ban đầu nó giả lơ không thèm để ý đến lời tôi, sau nghe tôi nài nỉ chán quá hắn đặt con mèo xuống đánh đôi mắt sắc lẹm lườm tôi một cái khiến tôi như phát sởn gai ốc. Bước thình thịch, nó vơ cái nón tươm treo trên cây đinh bé tí như khắp bung ra trên góc tường rồi đặt vội vào cái đầu bé tí ti của mình khiến cái nón dường như che gần hết mặt. Chốc sau nó vào nhà với một lọn rơm bé xíu còn rơi mấy hạt nước mưa xuống sàn nhà, nó gãi đầu cười hì hì bảo:


- Mưa to quá, tạt cả vào trong chuồng heo nên rơm ướt cả rồi. Anh lên nhà đi, tí em nấu xong rồi mang lên cho cha !


Tôi vơ lọ lạc rang vừa đi vừa cho vào mồm nhai ngấu nghiến mặc kệ thằng em tôi làm gì...Đang ngồi xem vô tuyến cùng cha với chú năm, bỗng tôi nhíu mày gióng tai lên nghe tiếng động lạ đang phát ra dưới bếp. Là tiếng chẻ củi. "Quái ! Nhà mình làm gì còn củi dù là một cây bé mà tại sao lại có tiếng bôm bốp nhỉ?"


Gác vội lọ lạc lên nóc tủ, tôi chạy xuống nhà xem có chuyện gì xảy ra. Tôi giật mình nhìn vào các que gỗ nhỏ từ chiếc chày bếp vung vãi ra, cùng cái rựa đang lăm lăm trên tay thằng Tít, tôi hét:


- Trời, mày đang làm gì đấy Tít, sao mày lại chẻ cái chày của mẹ, mày muốn chết à ?


Nó vẫn bình thản đưa tay quệt quệt mấy giọt mồ hôi trên trán, hít một hơi nó nói mà chẳng thèm nhìn mặt tôi:


- Chày thì mua ngoài chợ thiếu gì, chứ để cha uống chè oi khói mãi em thương lắm...


Tôi như đơ ra giữa căn bếp họp hẹp, thằng Tít cho củi vào lò, dốc mông lên thổi phù phù như con ngựa phun lửa trên chương trình tôi vừa xem. Lặng hồi lâu, tôi đến xoa đầu nó, rút ra trong chiếc áo gió xanh một chiếc kẹo nhỏ như một món quà trao cho người chiến thắng. Vừa thổi, nó vừa nói :


- Anh đặt đấy cho em, lấy cốc với khay em rót cho cha, nước sắp sôi rồi...


Tôi "ờ, ờ" rồi chạy đi lấy như con rô bốt, lúc này em tôi dường như to lớn đến nhường nào. Lửa reo "tanh tách" cùng mùi thơm dễ chịu của chè, ấm áp....


Đã qua rồi...Bất giác, tôi nhìn trên tấm ảnh thờ Tít, khẽ đặt cành mai vàng thắm bên tấm ảnh...Mùi nhang tỏa ra như như tiếp cho tôi chút ấm áp để chống chọi với sự cô đơn đang giết dần từ sâu thẳm trong lòng. Ngày mai tôi quyết định nộp hồ sơ thi vào trường ĐH KHXH & NV và ngày mai cũng là ngày tôi bước sang tuổi 24.


"Đừng xem tuổi thơ như một nhát dao sắc mà hãy xem nó như vết lăn của chiếc xe cuộc đời – sâu thẳm nhưng cũng đầy thiết tha..." Tâm hồn tôi giờ đây cũng như chiếc giày bị thủng, thà để nó bị thủng chứ tôi nhất quyết không dùng đến những mảnh chấp vá xấu xa...


Xuân đang đến, gió nhè nhẹ thổi vào miền ký ức buồn của tôi. Ngoài kia, mai vàng đang nở rộ, một nỗi niềm không tên dần trôi vào vô thức.


Nguyễn Tiến Huy


 


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!