Ring ring
Hai người thầy mà ai cũng có

Hai người thầy mà ai cũng có

Tác giả: Sưu Tầm

Hai người thầy mà ai cũng có

những câu chuyện không đầu không cuối của ông.


Những bữa ông say say thì nói rất nhiều, tỉnh dậy rồi quên. Chở ông ngồi sau hai cha con thường nói này nọ đủ thứ. Thường ông sẽ kể về chuyện ngày xửa ngày xưa, giật cục và đứt quãng thôi. cái giọng hơi say và những ký ức rời rạc về đủ thứ. tôi được nghe những thứ mơ hồ về ông bà, những chuyện mà chính ba tôi cũng không còn nhớ rõ hoặc chỉ nghe kể lại. Được nghe về một khoảng thời gian nào đó của ông những ngày ông hai mươi.


Những câu chuyện của ba tôi, thường thì tôi chỉ hình dung qua một số ít ỏi lời ông kể, qua những gì mẹ tôi nói lại theo kiểu hồi xưa ba mày học giỏi lắm chớ không tao đâu có yêu ổng, hay ba mày bơi rất giỏi, tụi mày lười quá ăn rồi ngủ như heo hồi xưa ba mày thế này ba mày thế kia... he he.


He he là tôi cười, thi thoảng nhớ đến ba mẹ mình, tôi thấy vui vui.


Ba tôi không phải là người biểu thị tình cảm giỏi (cái này ngày xưa tôi rất giống ông, giờ thì đỡ được chút, ít ra biết nói ra). ông thương mẹ tôi, mà nghe đồn là nếu như hồi xửa hồi xưa bạn bè của ba không gán ghép và tạo điều kiện để hai người tới dí nhau thì ông cũng không nói ra. Cái này trong mấy lúc lê la với ông và đồng bọn, tôi hóng hớt nghe chớ cũng không biết và không chắc he he. Nhưng nhìn cách ông đối xử với mẹ, tôi hiểu. trừ những lúc say, ông trở thành rất xấu xí chớ bình thường thì tôi vãn rất ngưỡng mộ. Trong ký ức mơ màng về những ngày tháng nào đó cũ xì, tôi vẫn nhớ giữa hai người có những trục trặc trúc trắc và không hiểu nhau.


Nhưng với cả hai người, đều mà tôi nghĩ mình may mắn được học nhiều nhất là cách họ yêu thương nhau.


Ba tôi thô lỗ mà chân chất xù xì, còn mẹ thì sâu sắc và lãng mạn hơn. Thường trong nhà tất cả mọi việc mang tính quyết định đều rơi vào tay mẹ tôi, còn ba thì chỉ đồng ý và ủng hộ. Ông thường để bà "lo" hết. Hai người thương nhau. Thứ tình cảm đó rất khó diễn tả một cách hoa mỹ nhưng nó bền chặt và sâu đậm. Thảng hoặc nhớ những lúc ba tôi vắng nhà rượu vào say say là gọi về cho mẹ lè nhè nói này nói kia, hỏi ăn cơm chưa hỏi ngủ chưa rồi mẹ quạu quọ cúp máy. Nhớ là ông đi đâu bên ngoài về nhà cũng đòi ăn cơm vợ nấu, dù miệng thì chê này nọ nhưng tôi nhớ là chưa bao giờ thấy ông ăn gì bên ngoài mà có vẻ ngon lành hơn cơm mẹ tôi nấu. Nhớ những buổi sáng hai vợ chồng lụi cụi dậy bắc nước pha cà phê rồi chở nhau đi chợ, đi siêu thị. Những thứ đơn giản đó để làm cùng nhau suốt mấy chục năm trời tôi nghĩ rằng rất đáng quý và hạnh phúc.


Vẫn hay cằn nhằn, trách móc này nọ, nhưng tôi hiểu hai người thương nhau nhiều. Thương nhau bằng một thứ tình cảm không thể diễn đạt bằng những mỹ từ nào đó, nó đơn giản thôi mà gắn bó mà đáng ngưỡng mộ.


Ít ra tôi thấy việc một đứa con ngang ngạnh ngưỡng mộ ba mẹ mình cũng không có gì là quá.


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!