Đối Tâm

Đối Tâm

Tác giả: Sưu Tầm

Đối Tâm

ông không dạy cũng chẳng phát cho học trò cái nào mà ngồi ăn ngay trước mặt bọn chúng. Ăn hết banh, còn cái đĩa dính mật ông liếm luôn cái đĩa sạch trơn . Tiết mục kết thúc, được mọi người tán thưởng , hò hét quá chừng. Mỗi lần bên đoàn xã tổ chức ca hát nhân các ngày lễ, trường cũng cử cô tham gia ca hát, thế là cô ra sức tập hát tập múa, đủ thứ chuyện cả. Đó là những kỉ niệm đẹp trong quãng thời gian làm " cô giáo" mầm non của Đối tâm mà mãi đến giờ mọi thứ như mới hôm qua.


Nhưng, sau bảy năm hoạt động nhà trường quyết định đóng cửa vì làm ăn không có lãi , thế là mỗi người lại phải tự tìm cho mình một hướng đi riêng. Có ngườ ra mở riêng để dạy, có người xin vào các trường nhà nước, có người lại đi học tiếp và Đối Tâm đã quyết định đi Sài Gòn - một thành phố hoa lệ....................


"Từ nay con không đủ khả năng để chu cấp tiền cho Minh ăn học nữa, ba má tự lo cho nó, con phải vào Sài Gòn còn chưa biết cuộc sống ra sao, mong ba má đừng có buồn. " Chỉ vỏn vẹn vài câu trước khi rời quê để tiếp tục nơi đất khách quê người. Khi ra đi, cô không nghĩ cuộc đời lại thay đổi theo hướng tích cực như vậy. Khi quyết định đi cô đã khóc một ngày và ngồi ngoài nắng để trách ông trời sao lại chặn mất lối đi trước mắt của cô .Trước đó cô và chị họ xảy ra mâu thuẫn nên cô không về nhà chị họ ở nữa mà ở hẳn lại trường để làm việc. Chị họ biết cô chuẩn bị đi Sài Gòn nên đã gọi cô đi uống nước để trò chuyện :


- Em ở lại làm với chị, chỉ bé Ngân - con gái chị học . ( Đối Tâm rất thương con bé và ngược lại con bé cũng quý Đối Tâm nhất ), có cơ hội chị mở một lớp giữ trẻ gia đình cho em làm, đừng đi xa như vậy , em có biết gì ở đó đâu ?


Cô im lặng, chị tiếp :


- Ở lại với chị giúp chị đi chợ, nấu cơm, dù sao chị chỉ tin tưởng em chứ có nhiều người vào làm rồi cũng nhanh chóng ra đi, như em thấy đấy !


Cô im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe giọng nói của cô


- Dạ, em cảm ơn chị suốt thời gian qua đã giúp em rất nhiều


Chị họ xen vào: - Có phải vì chuyện chị giận em lâu nay không? Chị với anh Bình - chồng chị vẫn thường xuyên cãi nhau rồi sau đó vẫn làm lành, có gì đâu mà em phải suy nghĩ. Bỏ hết đi, ở lại với chị, em đi bé Ngân sẽ nhớ em lắm!


- Dạ, em biết. Nhưng em đã quyết định đi rồi. Vì thế xin chị đừng khuyên em nữa. Em thật sự xin lỗi vì đã làm chị giận và em cảm ơn anh chị đã giúp em rất nhiều.


Cuộc nói chuyện diễn ra không có kết quả như chị họ mong đời. Tưởng đâu sau khoảng sáu tháng chị giận cô rồi giờ nói chuyện với cô, cô sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng cô vẫn quyết định ra đi.


Làm sao ai biết được cô đã tổn thương thế nào trong thời gian chị giận cô, chị không nói một câu nào, không thèm nhìn cô. Chẳng thà cô sai gì thì cứ nói sao phải dùng điều đó để làm cô tổn thương đến vậy. Sau này Đối Tâm mới nghe cô họ tức là mẹ chồng của chị đã nói: "Hôm chủ nhật vừa rồi sao con không ở nhà giúp con Viên nấu cơm, đi chợ, mà con đi đâu thế? Để nó đi công việc về gần đến trưa mà không có cơm cho thợ ăn, nó đã cằn nhằn rất nhiều với cô, với thằng Bình". Cô nói: "Vậy hả cô, bữa đó con đi về nhà con". Chuyện chỉ có vậy mà giận như thế ai chịu được. Người ta nói bạo lực gia đình không phải là đánh đập mà là sự im lặng, chị cô đã im lặng một cách đáng sợ. Bình thường khi cô và chị chưa cãi nhau, thỉnh thoảng cô thường mè nheo chị điều này điều nọ. Vì cô thương chị và cảm kích chị nhiều lắm nên mỗi cử chỉ trên nét mặt của chị dành cho cô không vui cũng khiến cô buồn và lo lắng. Cũng có thể vì chị giận lâu vậy nên cô tổn thương và tự ái, niềm kiêu hãnh của một đứa con gái đôi mươi không thể quay về nơi đã từng làm mình tổn thương nên cô quyết định ra đi là cần thiết cho lúc này. Cô tự hỏi:


- Tâm à, giờ đi Sài Gòn làm gì, ở đâu làm sao sống những ngày sau, phải làm sao đây, sao tương lai như mờ đi trước mắt ?


Cũng may khi ra đi cô có được một ít tiền để dành, vào Sài Gòn cô sống nhờ nhà bạn vài ngày ở Bình Dương. Sau đó em trai gọi cô đến sống cùng và hai chị em đi thuê nhà, là phòng trọ mà cô hiện giờ đang ở. Cuộc sống mưu sinh ở một nơi hoàn toàn xa lạ quả thật rất khó khăn. Cô đọc báo mua bán và tìm được việc làm bán thời gian, sau đó cô quyết định đi tìm trường để học tiếp tục chương trình dang dở. Cuối cùng cũng tìm ra trường thích hợp cho cô, ở cái tuổi hai mươi lăm thì ngôi trường này là lựa chọn


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!