Bản Châng mùa gió lạ

Bản Châng mùa gió lạ

Tác giả: Sưu Tầm

Bản Châng mùa gió lạ

Khi trời đang sáng rõ dần như chợt nhớ ra một điều gì, Hẩn vội đứng dậy đi theo lối đường tắt dẫn ra ngoài bản Châng. Nhà Xổm Lánh sáng hôm ấy có vẻ nháo nhác lên, cô con dâu phát hiện ra cái túp để rơm bị cháy rụi hoảng hốt báo chồng. Ông bà Xổm Lánh nghe tin tỏ ra ngạc nhiên nhưng không ai tỏ ra đau đớn. Chỉ khi cái tin đến tai cô con gái út nhà ấy, cái con bé chưa đầy 13 tuổi và có nguy cơ bị bắt ép bỏ học. Con bé thút thít khóc vì có mỗi nó là thương cô Hẩn. Nó nghĩ chắc chị nó đã chết trong đám cháy từ đêm qua rồi. Bà Xổm Lánh lại gần đống tro tàn, lẩm bẩm cái gì đó rồi run run khều bới. Cô con gái út nhìn thấy, đoán biết là bà mẹ đang bới tìm xương cốt của chị gái thì lại bắt đầu khóc nấc lên. Bà Xổm Lánh tìm cả buổi mà chẳng thấy gì, linh cảm dường như mách bảo bà rằng Hẩn không thể trở thành tro bụi dễ dàng đến thế.


Hẩn đi bộ, mất gần ngày trời mới đến được trang trại của Phúc bò. Đến được nương ngô của hắn cô nghỉ lấy sức một hồi lâu rồi đi tiếp đến chỗ cái lều gỗ được dựng ở chỗ ranh giới giữa nương ngô và vườn cây trái. Đó là cái lều mà Phúc gỗ dựng lên dành cho những người từ các bản xa ra làm thuê cho hắn ở qua đêm. Hẩn cũng đã từng ở đó. Tận ba tháng trời liền, để làm việc cho Phúc bò. Cái thai cô đang mang cũng từ đó mà có, từ cái lều ấy. Hẩn đi mãi, đi dọc gần hết cái trang trại của Phúc bò nhưng chẳng thấy cái lều gỗ đâu nữa. Hẩn tưởng mình đã đi nhầm nên cứ quay qua quay lại tìm mãi nhưng vẫn chẳng thấy đâu. Đến khi trời tối mịt cô mới nhận ra là cái lều đã bị gỡ bỏ đi rồi. Hẩn lại ngồi phịch xuống đất lần nữa, giờ cô đã quá mệt và đói. Vườn cây ăn trái của Phúc bò có nhiều loại hoa quả đang chín nhưng Hẩn dường như cũng chẳng còn sức đâu mà hái ăn nữa.


Trời tối mịt, Hẩn cũng mò được đến nhà Phúc bò nằm cách trang trại không xa. Trước kia hắn ở trong căn nhà rộng lớn ấy với một bà mẹ già. Hồi Hẩn còn ở làm nương thuê cho hắn, ban ngày cô ở trên lều, tối lại về đây ngủ. Phúc bò không để cho đàn bà con gái làm thuê cho hắn phải ngủ ngoài lều nương một mình bao giờ cả. Những ngày trước nhà Phúc bò im ắng như không có người ở nhưng hôm nay Hẩn từ ngoài bờ rào trước sân lẻn nhìn vào thì thấy trong nhà hắn đang nhộn nhịp, đông vui lạ. Có tiếng trẻ con đang trêu đùa nhau, hình như Phúc bò vừa đón vợ con từ dưới xuôi lên ở cùng. Phúc bò đang cầm chai rượu đi lại, trong nhà còn có mấy người mà Hẩn đã từng gặp hồi còn làm thuê cho Phúc bò. Họ cũng là ông chủ của mấy trang trại quanh đây, không ít lần tới dòm ngó Hẩn. Hẩn không biết làm cách nào để gặp được Phúc bò. Cô quyết định ngồi nấp sau bụi cây râm bụt gần đó đợi cơ hội. Đến đêm một vài người khách bắt đầu ra về, Hẩn đã buồn ngủ nhưng luôn bị đánh thức bởi những con muỗi. Chúng đã đốt khắp người cô để hút máu.


Đợi mãi cuối cùng cũng thấy Phúc bò loạng choạng đi ra ngoài sân, chắc là đi đái. Thấy hắn đang đi gần tới chỗ mình Hẩn thấp thỏm, hồi hộp khi hắn đang chuẩn bị vạch quần xuống thì Hẩn lao từ trong bụi cây ra. Phúc bò giật bắn mình, hẳn nhận ra ngay Hẩn, kéo cô lại chỗ bụi cây và cáu gắt hỏi như qua kẽ răng.


"Cô làm gì ở đây thế hả?"


Học đến lớp 6 rồi nhưng Hẩn cũng chẳng nói được trôi chảy tiếng phổ thông. Cô lắp bắp mãi mới nói được câu.


"Cháu...cháu có con rồi... cả nhà biết."


Giờ Phúc bò mới để ý cái bụng bầu của Hẩn, hắn hơi giật mình nhưng nghĩ một lúc hắn lại hỏi tỉnh bơ.


"Thế thì sao?"


Hẩn không hiểu được hết ý hắn, cô vồ lấy tay hắn, nước mắt chảy ròng, nghẹn ngào nói.


"Tôi... tôi... tôi... sợ."


Phúc bò liền gạt tay Hẩn ra, hắn bảo.


"Trước khi cho cô về bản Châng tôi đã trả cho cô rất hậu hĩnh rồi. Thế chưa đủ à? Mà cô bưng cái bụng chửa này đến đây làm gì, nó có phải của tôi đâu. Ngoài tôi ra cô còn cho cả thằng Máng, thằng Phớ gì đó nó ngủ cùng nữa cơ mà. Chưa hết mấy thằng trong các bản đến tán tỉnh cô giữa ban ngày ban mặt ngoài lều mà tôi không biết hết tên nữa. Cái thai của cô là cẩu tạp chủng, lỗi là tại cô nên muốn sống hay chết tùy cô."


Hẩn tuy không hiểu hết được những lời Phúc bò nói nhưng cô biết là cô đang bị từ chối, bị khinh bỉ, bị rẻ rúng. Hẩn không biết những giọng nói dỗ ngon dỗ ngọt của Phúc bò ngày xưa giờ đi đâu hết cả rồi. Hẩn nhớ Phúc bò đã nói với cô là sẽ cưới cô về làm vợ nếu cô có con với hắn. Cái chiều hắn rình cô ngủ hớ hênh ngoài lều, rồi lẻn vào hắn ôm hôn, sờ soạng cô và đã nói bao nhiêu lời ngọt ngào như thế. Và mỗi lần cần đến cô hắn


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!