
Bản Châng mùa gió lạ
Bản Châng mùa gió lạ
"Mới cho con bé út cai sữa xong, nhưng chắc vẫn còn để tôi cho nó bú xem".
Người chồng cũng lục lọi trong túi có ít nước đường mà họ pha từ nhà mang đi theo để uống, người chồng bảo.
"Cho nó uống cái này được không?"
Người vợ ngần ngừ nhưng mãi không ra sữa nên đồng ý, chị uống và ngậm nước đường trong mồm rồi mớm dần cho đứa bé. Mãi một hồi lâu hai vợ chồng mới giục nhau về vì trời đã tối mịt. Hai vợ chồng đó là người bản Kò Kạ, cách bản Châng khoảng nửa ngày đi đường. Người ta gọi họ là nhà Mai Thiển, Mai là tên con gái đầu, Thiển là tên người chồng. Vợ chồng Mai Thiển đã có ba cô con gái, họ đang buồn rầu vì mãi không đẻ được con trai. Bởi thế đứa bé mang về từ bản Châng là món quà vô cùng quý giá. Cả nhà đều yêu quý nó, họ gọi nó là Lả có nghĩa là út. Những ngày đầu bé Lả còi cọc, ốm yếu và hay khóc nhưng sau vài tháng nó bỗng trở nên kháu khỉnh và bụ bẫm dần. Nó cũng rất ngoan và bắt đầu tập đi, tập nói khá sớm.
Phải mất mười năm sau, Hẩn mới biết là đứa con ngoài giá thú ấy của mình còn sống. Trong mười năm đó cô đã đi lấy chồng ba lần, người chồng đầu tuy là trai chưa vợ nhưng cũng chỉ là một kẻ lang thang, chuyên đi lừa đảo và cũng có con rơi con rớt. Hắn bỏ Hẩn sau khi đã chê trách cô lười biếng, đĩ thõa và đánh đập đủ kiểu. May Hẩn không có con với hắn. Người chồng thứ hai sớm chết vì thuốc phiện. Đến người chồng hiện tại thì có vẻ khá hơn nhưng lại ở rất xa, tận một huyện khác, lại quá già rồi, ông ta muốn có một đứa con nhưng sau hai năm chung sống Hẩn chẳng thấy chửa đẻ được gì. Cuối cùng vì muốn có con quá, chồng Hẩn bảo cô đi nhận con nuôi. Hẩn về bản Châng nói với gia đình bảo muốn tìm xin con nuôi, lúc này bà Mẳn mới đem chuyện mười năm trước ra kể. Giục cô đi tìm mà đòi lại con. Nghe thế, Hẩn cũng tò mò rất muốn biết đứa con ấy giờ thế nào, thế là cô đi tìm dấu tích của nó. Biết cô từng có con riêng, chồng Hẩn không những không tức giận mà còn bắt cô đi tìm lại nó mà đưa về nuôi. Bảo rằng dẫu sao con mình vẫn hơn con người, một giọt máu đào hơn ao nước lã...Sau một năm tìm kiếm Hẩn cũng tìm thấy đứa bé đó, cô biết nó đã được nhà Mai Thiển nuôi nấng.
Hẩn tìm cách để gặp lại con, một lần cả nhà Mai Thiển đi chợ phiên may là cô cũng đi vào dịp đó, có người biết chuyện đã chỉ cho Hẩn thấy đứa con trai mà cô đang tìm kiếm bấy lâu. Hẩn lặng người nhìn nó. Trông nó không có nét gì giống cô cả. Hẩn cố gắng nhìn thật kỹ đứa trẻ, đến bây giờ Hẩn vẫn không biết nó là con của ai. Trông nó không giống Phúc bò, cũng chẳng giống Máng hay bất cứ người đàn ông nào cô từng ân ái ngày xưa. Thấy đứa bé quấn quýt bên vợ chồng Mai Thiển và các chị nó, Hẩn quay mặt đi không nhìn nữa. Hẩn thấy chẳng muốn giành lại nó một chút nào nữa cả. Hôm ấy Hẩn quay về bản Châng, đến đầu bản gió lạnh chợt thổi lên. Mưa như đổ như trút nước, Hẩn bị cảm lạnh. Từ ngày đó cô cứ ốm yếu mãi đi. Hai năm sau đó người chồng già của Hẩn lại mất. Hẩn bỏ nhà đi người ta cũng chẳng biết là cô đã đi đâu, không ai còn nhìn thấy Hẩn nữa.
Hết
Chú thích: Các từ Phạ, Ý, Lả trong truyện là phiên âm từ tiếng Thái.
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!