
Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được
Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được
"Mày chả biết đếch gì về bố cả."
"ừm, vâng" tôi đáp, có chút bối rối.
"Về cuộc đời bố. Mày chả biết đếch gì cả. Bởi vì bố có kể cho ai nghe đâu."
Phải đến lúc bố kể ra tôi mới nhận thấy rằng ông nói đúng. Chắc chắn rồi, tôi biết những phác thảo cơ bản về tiểu sử của bố: Ông lớn lên tại một trang trại ở Kentucky, từng phục vụ ở Việt Nam, có hai con trai với người vợ đầu đã mất vì ung thư không lâu sau khi sinh anh Evan, sau đó chín năm thì lấy mẹ tôi, là bác sĩ y khoa hạt nhân dành cả đời để nghiên cứu về ung thư. Nhưng chỉ có vậy. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy bố có lẽ là người kín đáo nhất mà tôi từng biết.
"Khi mới ngoài hai mươi, bố chết lăn chết lóc cô gái này. Cô ấy tuyệt vời lắm. Một người đẹp thực thụ. Và tràn đầy sức sống," ông vừa cắn bánh mì tỏi vừa nói.
Hầu hết chúng ta đều nghĩ, hoặc mong ước, rằng bổ mẹ mình chỉ quan hệ với nhau, và chỉ vào những lẩn cần thiết để sinh ra chúng ta cùng anh em chúng ta, vì vậy tôi cảm thấy hơi lạ khi nghe bố say sưa nói về một người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi. Chưa bao giờ ông nói như thế. Mặc dù vậy, tôi thấy tò mò.
"Vậy là bố và cô ấy hẹn hò với nhau một thời gian. Một thời gian dài. Rổi một ngày, bọn ta đi nói chuyện, bố bảo cô ấy là bố yêu cô ấy vô cùng; nhưng cô ấy nhìn bố và nói, "Em không yêu anh. Không bao giờ"
Bố nói tiếp: "Cho tôi một chiếc pizza xúc xích bò và heo rắc tiêu ăn kèm sa lát" ông quay sang cô phục vụ đang rụt rè đứng bên bàn chúng tôi chờ bố kết thúc câu chuyện để gọi món.
Tôi gọi món của tôi, và cô phục vụ rời đi.
"Thế bố làm gì?" tôi hỏi."Bố bảo với cô ấy bố nghĩ rằng bố có thể thay đổi được điều đó. Có thể lúc này cô ấy chưa yêu nhưng về sau sẽ yêu."
"Thế cô ấy bảo sao?"
"Cô ấy bảo được thôi. Và bọn ta tiếp tục hẹn hò. Và cãi nhau. Bọn ta cãi nhau rất nhiều. Rối bố nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Cô ấy cho bố tuổi thanh xuân của cô ấy, nhưng nó đã trôi qua, và bố không biết làm thế nào để thoát ra cả. Sau đó cô ấy bị ốm. Rồi cô ấy bệnh nặng" ông nói, hít một hơi thở sâu, suy nghĩ một lát, như thể ông đang tái hiện điều gì đó trong tâm trí mà đã lâu rồi ông không nghĩ tới.
"Do đó bố đối xử tử tế với cô ấy, quấn quýt bên cô ấy. Nhưng rổi cô ấy chết. Và bố cảm thấy thật là kinh khủng. Bởi vì bố có cảm giác như đây không phải là người phụ nữ muốn gắn bó với mình, cô ấy đã bảo với bố như vậy nhưng bố lờ đi. Vậy là cô ấy đang sống quãng thời gian cuối đời với một người mà cô ấy không yêu. Bây giờ thì cô ấy đã ra đi. Và một phẩn trong bố cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải phóng khỏi mối quan hệ này, nhưng điều này cũng khiến bố có cảm giác kinh khủng, không thể nào chịu được."
Bố tôi ngổi trở lại chiếc ghế liễu gai, im lặng mấy giây. Cô phục vụ mang thức ăn đến, và ông nhỏ nhẻ ăn món salad trong vài phút.
"Mọi người luôn tìm cách nói ra cảm giác của mình. Một số thì nói thẳng ra bằng lời, còn một số thì nói bằng hành động. Và mình phải lắng nghe. Bố không biết điều gì sẽ xảy ra với cô bạn gái của con. Bố nghĩ con bé dễ thương, và bố hy vọng con có được điều mình muốn. Nhưng giúp bố chuyện này: Lắng nghe, đừng phớt lờ những gì mình nghe thấy" ông nói.
Sau khi bố và tôi ăn trưa xong, chúng tôi không bao giờ nhắc lại mối quan hệ trước đây của bố với người phụ nữ bí ẩn kia nữa.
(Trích "Lời vàng của bố" - Justin Halpern)
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!