
Người đẹp nhất trong tôi
Người đẹp nhất trong tôi
- Bố cậu làm nghề gì?
Tôi chỉ cười nhạt, nói tôi không rõ, chỉ biết bố luôn phải đi xa, rồi cố lảng sang chủ đề khác. Bố thường xuyên xa nhà, bất cứ công việc nào hợp pháp và có thể kiếm ra tiền là bố đều nhận làm. Một tháng hoặc hơn bố mới về nhà một lần. Và lần nào bố về, trong bữa ăn bố cũng kể những câu chuyện trong cuộc sống và dạy tôi những lẽ đời mà tôi không mấy hiểu. Những lúc ấy tôi thấy khó chịu vô cùng, vì với tôi, lo học là quá đủ rồi, đâu cần phải tiếp thu những triết lí xa vời ấy.
Rời khỏi hàng xôi, tôi cho hai tay vào túi quần jeans và rảo bước mà trong đầu chưa định hình được mình sẽ đi đến đâu. Tôi ước có một điều gì đó đủ quan trọng và có nghĩa để khiến tôi ở lại. Thật ra có về nhà lúc này tôi cũng chỉ có đi chơi thôi, tôi không phải đi cấy. Từ bé đến giờ bố mẹ chưa một lần nào để tôi phải thò chân xuống ruộng dù tôi có nghỉ hè và không bận học.
Đi được một đoạn, qua bưu điện, tôi thấy người ta đang làm apfic quảng cáo cho một cuộc triển lãm tranh. Tôi lại gần nhận lấy một tờ rơi, Đó là một bức tranh mang tên "Ba tôi", nhân vật trong tranh là một người đàn ông trung tuổi với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm, đôi mắt người đàn ông đó nhìn ra bến tàu như hoài niệm và chờ đợi. Những nét vẽ khá bình thường, tôi khẽ thốt lên:
- Bức tranh này cũng mang ra trừng bày ư?
- Cháu thấy nó không đẹp à?
Tôi quay ra, một bác trạc tuổi bố tôi nhưng có lẽ hơn đang đứng nhìn tấm apfic, trông bác ấy giống một người làm công chức. Tôi hơi ái ngại.
- À...dạ, không. Cháu chỉ nghĩ người ta phải trưng bày bức nào đẹp nhất mới phải chứ!
- Tranh đẹp là ở ý nghĩa cháu ạ! – Bác ấy quay sang tôi – Có thể bức tranh này rất bình thường nhưng nhân vật trong tranh lại là người đẹp nhất đối với tác giả.
Bác ấy nói rồi đi tiếp đến nơi bác ấy muốn đến, còn tôi thì chẳng biết đi đâu. Bỗng nhiên, tôi nhớ bố da diết. Tôi nhớ khi vào vụ cày, mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong, bố lại phải ngâm chân vào nước muối, đôi bàn chân với nhiều vết đứt dài ngắn làm bố đau đớn, những tiếng xuýt xoa khe khẽ khi nước muối thấm vào. Tôi nhớ lần tôi đi thi học sinh giỏi, bố đã nghỉ một ngày cày để đưa tôi đi thi.Ngay hôm sau, bố phải làm cố, trưa không về ăn cơm, mẹ mang cơm ra đồng để ăn xong bố làm luôn. Tôi nhớ những đêm hè, từng khớp xương đau nhức khiến giấc ngủ của bố chẳng trọn vẹn, những tiếng rên khẽ và trở mình liên miên. Tôi nhớ có lần công việc quá khó khăn, các bắp cơ của bố bị chuột rút liên hồi khiến bố không sao ngồi xuống ăn cơm được.
Bất giác tôi muốn về nhà với bố ngay lập tức. Tôi chạy thật nhanh về kí túc xá, lấy điện thoại ra tôi nhắn lại cho bố "Bố ơi, chiều nay 2h con về." rồi nhanh tay thu dọn tất cả đống lộn xộn trên giường.
- Mày lúc nào cũng vội vàng như vây, tao đã nhắc dọn đồ từ sớm thì không nghe.
Cái Nga lại than vãn. Tôi không nói, chỉ khẽ cười. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi bước xuống xe buýt thấy bố đang đứng đón bên chiếc xe máy đã từng chở tôi đi thi nhiều lần. Bố sẽ cười thật tươi và đưa tay đỡ hành lí cho tôi, và hai bố con sẽ về nhà trên con đường làng ít bị tác động bởi "văn minh".
- Cái gì thế? – Nga cầm tờ rơi tôi để ở bàn hỏi.
- Tấm vé về nhà của tao đấy!
Cái Nga nhìn tôi khẽ lắc đầu. Có lẽ nó nghĩ tôi đang đùa một câu đùa ngớ ngẩn như mọi khi. Nghỉ trưa xong, tôi và Nga bắt xe buýt (chúng tôi gần quê mà). Ngồi trên xe buýt Nga quay sang tôi:
- Hôm nay là chủ nhật, chắc bố tao được nghỉ. Mày có vào chơi rồi hãy về.
- Thôi tao về luôn, tao nhắn giờ về cho bố rồi, ông sẽ tính giờ để lên sớm đón tao.
- Ừ, chủ nhật mà.
- Không, bố tao chẳng có ngày nghỉ nào cả.
- Bác ấy làm gì vậy?
Nga nhìn tôi thắc mắc. Chắc nó không hiểu có công việc nào không có lấy một ngày nghỉ mà lại tự ý nghỉ chỉ để đón con đi học về nhà. Tôi nhìn vào bức tranh trên tờ rơi, nhìn người đàn ông với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm đang ngồi nhìn ra bến tàu chờ đợi rồi quay sang nhìn Nga, khẽ nói:
- Ông làm bất cứ việc gì để nuôi tao.
Nga không hỏi thêm gì nữa. Tôi bỗng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, từng tòa nhà đang trượt dần khỏi tầm mắt, những tòa nhà thật đẹp, đẹp bởi chúng sang trọng và đắt giá. Sang trọng và lịch lãm luôn là tiêu chí của mọi vẻ đẹp nhưng cái đẹp vẫn phải là cái có ý nghĩa. Tôi lại nhớ tới bố và thầm tự nhủ
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!